Vừa khi Hữu Hữu còn đang chưa hiểu chuyện gì, Golan kinh ngạc kéo cổ áo Cung Kiệt, ngạc nhiên nói: “Cung Kiệt, đứa bé này...đứa bé này là...”
“Cậu nhận ra rồi?”
“Đương nhiên! Nó giống anh thế kia mà...”
Cung Kiệt còn tưởng Golan đoán được thân phận của Hữu Hữu, thấy hắn bỗng ngó nghiêng tránh tai mắt người ngoài, hạ giọng ghé sát tai anh chất vấn: “Chuyện xảy ra khi nào?”
Cung Kiệt: “...?”
“Anh có vợ khi nào thế?”
“....” Có vẻ hắn hiểu nhầm chuyện gì rồi.
“Ông chủ có biết chuyện này không?”
Cung Kiệt tái mặt đáp: “Nó là Hữu Hữu.”
“....”
Golan lại hết hồn, nhất thời không phản ứng lại, ánh mắt lia thẳng đến cậu nhóc mang khí chất nho nhã trước mặt, hắn liền hiểu ra điều gì đó, miệng bỗng nhiên há hốc.
“Hơ...”
....
“Hữu Hữu?!”
Trong phòng họp, mọi người giật mình nhìn người đứng bên cạnh Cung Kiệt, một đứa nhóc trắng trẻo đáng yêu, không khí nhất thời náo loạn!
Golan cũng vừa mới tiếp nhận được chuyện này là thật, chỉ vào Hữu Hữu nói: “Hữu Hữu thật ra mới chỉ bảy tuổi! Thế giới này thật điên rồ quá mà!”
Alice đứng một bên, mắt hướng về phía Hữu Hữu đánh giá kỹ càng: “Trên đời này thật sự có một đứa bé thiên tài như vậy sao? Mới sáu tuổi đã đề ra ý tưởng điên rồ đến thế... Chắc tôi sẽ mang nó ra thí nghiệm, xem xem gien có biến dị không!”
Cung Kiệt liền ôm Hữu Hữu vào lòng: “Alice, cô dám. Đây là cháu gọi tôi là cậu, mấy người dám động vào một sợi tóc của nó thử xem?!”
“Cháu gọi bằng cậu?!”
Mọi người lại bị lời nói này làm cho kinh ngạc, loạn cả lên!
“Cháu gọi bằng cậu?!”
“Kiệt, anh nói Hữu Hữu là cháu gọi anh bằng cậu?!”
Cả đám người lại bàn luận sôi nổi.
Hữu Hữu đứng một bên, mở to mắt nhìn.
Vốn dĩ, trong trí tưởng tượng của cậu, sảnh làm việc của tổ EITS hẳn chỉ toàn là khoa học kỹ thuật, các nhà nghiên cứu ra ra vào vào, âu phục thẳng thớm, cẩn thận tỉ mỉ, nét mặt chăm chú, nhưng ngồi trước mặt cậu là hơn hai mươi người, có người mặc áo choàng dài trắng, mang cặp kính nặng trĩu, số khác ôm cuốn sổ, đầu tóc rối bù.
Thật khó tưởng tượng, đây đều là các nhà khoa học tinh anh của Tập