Vân Thi Thi bỗng ngẩng đầu nhìn anh, gối đầu lên ngực anh, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Ông xã, anh biết không? Những ngày này là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của em!”
Đời người sẽ có được những cảm giác hạnh phúc khác nhau.
Cô từng nghĩ rằng có hai đứa trẻ đáng yêu Hữu Hữu và Tiểu Thần chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của bản thân.
Nhưng thật ra, đối với một người phụ nữ mà nói, chỉ có được người mình yêu yêu thương, tôn trọng, che chở, chăm sóc…
Mới là hạnh phúc thật sự!
Cô rất may mắn, gặp được anh, có được hạnh phúc như thế này.
Mộ Nhã Triết ôm chặt lấy cô, nhưng lại thấy cô lại đang nghĩ ngợi điều gì, mi mắt khẽ động đậy. Thật không biết cô lại đang suy nghĩ lung tung gì nữa.
“Đang nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ…”
Vân Thi Thi bỗng thở dài: “Em đang nghĩ… Em đang nghĩ đến chuyện của cha em!”
“Ồ!”
Mộ Nhã Triết đáp lại một tiếng, nhưng không phản ứng gì thêm.
Vân Thi Thi bỗng có chút bất an, nắm lấy bàn tay anh, đan chặt mười ngón tay, lo lắng nói: “Anh không lo ông ấy sẽ đối phó với anh sao?”
“Lo chuyện gì?”
Mộ Nhã Triết thản nhiên: “Chẳng có gì đáng lo cả!”
Đối với anh, thứ quan trọng nhất không phải là tập đoàn, càng không phải gia thế giàu có không ai sánh bằng. Mà là vợ anh, hai người con trai và cô con gái bé bỏng đáng yêu.
Bốn người này chính là giới hạn của anh, người nào dám động vào họ thì anh sẽ nổi giận.
Cho nên, Cung Thiếu Ảnh không khiến anh bị uy hiếp.
Một người, là con gái ruột của ông ta, là người con do người phụ nữ ông yêu nhất đời sinh ra.
Một người, là cháu gái ruột của ông, còn hai thằng nhóc còn lại cũng là cháu trai ruột của ông.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Huống chi, hôm ở hôn lễ, anh có thể nhận thấy Cung Thiếu Ảnh tha thiết muốn hàn gắn với Vân Thi Thi đến nhường nào, sao ông ta có thể làm ra chuyện tổn hại đến anh được.
Cho nên, nếu đã như vậy thì anh chẳng có gì để phải lo nữa cả.
Anh hiểu, một khi tập đoàn Cụ Phong thật sự muốn đối phó với anh, tập đoàn lớn mạnh đến thế thì