"Cậu ta không lo, cô lo gì chứ? Nếu cậu ta coi trọng cô thì danh dự và fan hâm mộ có là gì chứ."
"Tôi không muốn làm ảnh hưởng sự nghiệp của anh ấy."
"Vậy cô muốn bản thân phải hối tiếc cả đời sao?"
Một câu nói, dường như cảnh tỉnh cô ấy.
"Tôi cho rằng hạnh phúc gia đình quan trọng hơn sự nghiệp. Một phòng, hai người, ba bữa ăn, bốn mùa, đây có phải là hạnh phúc mà phụ nữ chúng ta mong muốn không?"
Dương Mị ngây người, rất lâu sau đó vẫn chưa khôi phục tâm trạng.
Đột nhiên, cô ấy mỉm cười ôm lấy Vân Thi Thi: "Cám ơn cô, Thi Thi! Tôi nghĩ thông suốt rồi."
"Nghĩ thông là tốt rồi."
Lý Cửu Hiền nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, Dương Mị nở nụ cười với cậu, tình ý giữa họ, không cần nói cũng biết.
Các khách mời nối đuôi nhau đi vào, hội trường sôi nổi hẳn lên.
m nhạc du dương, ánh đèn làm nổi bật hội trường nguy nga tráng lệ, Vân Thi Thi ít khi tham dự mấy buổi lễ thế này nên khó tránh khỏi có hơi khẩn trương, thế nhưng chẳng hiểu tại sao, chỉ cần có người đàn ông này ở bên cạnh, có hoành tráng hơn thế này cô cũng có thể duy trì sự bình tĩnh.
Sự lệ thuộc của cô vào anh, đã bất giác ăn sâu vào máu.
Lúc các ngôi sao đã đến đông đủ, chín giờ tối, buổi lễ chính thức khai mạc.
Lễ trao thưởng diễn ra đan xen với các màn biểu diễn, trao thưởng lần thứ ba là giải nữ chính phim truyền hình xuất sắc nhất.
Vân Thi Thi vào nghề đến nay chỉ nhận mấy bộ phim, trong đó có một bộ phim điện ảnh, một bộ khác là "Thanh xuân cực hạn" do cô đảm nhận vai chính, vậy nên danh hiệu này hiển nhiên không phải của cô.
Màn ảnh lớn hiện lên danh sách đề cử, bất ngờ là tên Dương Mị cũng có trên đó.
Có thể thấy, Dương Mị rất hồi hộp, mặc dù cô ấy đã vào nghề nhiều năm, từng trải qua vô số những buổi lễ lớn, vậy mà lúc này vẫn có hơi căng thẳng.
Người chủ trì bước lên sân khấu, gửi lời chào đến các vị khách mời, sau đó