Dương Mị cũng đáp lại, cô ôm lưng Lý Cửu Hiền, nhắm mắt lại nước mắt lặng lẽ tuôn ra từ khóe mắt.
"Thật ra, trước đây tôi vẫn luôn do dự không công khai. Tôi và Cửu Hiền qua lại lâu như thế, cũng đã xác định sẽ nắm tay nhau cả đời! Nhưng mà, tôi lo lắng nếu công khai không được mọi người chúc phúc thì thế nào? Tôi không muốn làm lỡ cả đời anh ấy."
Dương Mị dừng vài giây, cô nói tiếp: "Thế nhưng, vừa rồi một người bạn tốt đã nói với tôi, cô ấy nói vì để không làm lỡ cuộc đời người khác mà khiến bản thân mình hối hận thì có tốt không? Vậy nên, tôi quyết định dũng cảm một lần! Cũng cảm ơn buổi trao giải hôm nay, đã cho tôi cơ hội dũng cảm đối mặt với tình cảm của mình!"
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lập tức vang lên bốn phía!
Vân Thi Thi mỉm cười vỗ tay, Dương Mị và Lý Cửu Hiền trở về chỗ ngồi, cô lập tức ôm cô ấy một cái.
Cô ấy cảm động ôm lại cô, chân thành nói: "Thi Thi, cảm ơn cô!"
Nếu không phải cô cảnh tỉnh cô ấy, chắc có lẽ mãi sau này cô ấy vẫn không có đủ dũng khí!
"Thi Thi, hy vọng cô cũng luôn hạnh phúc!"
Dương Mị ngồi lại ghế.
Dường như, Vân Thi Thi có hơi suy tư.
Lần đầu gặp Dương Mị, ấn tượng không tốt cho lắm.
Trong bữa tiệc tượu hàng năm của Hoàn Vũ, cô ấy có hơi ngạo mạn và không thân thiện, khiến cô không có thiện cảm với những người trong giới giải trí.
Thế nhưng, sau khi tiếp xúc, cô phát hiện bản tính Dương Mị cũng không xấu, công bằng mà nói thì có hơi ích kỷ, cô ấy có hào quang khó tránh khỏi sẽ kiêu ngạo.
Nhưng con người mà, có ai không ích kỷ chứ.
Có hơi bài xích và đề phòng người ngoài theo bản năng.
Cô ấy vào nghề nhiều năm, cũng từng có một ít quá khứ đen tối, ví dụ như quy tắc ngầm hay thân mật với các nhà đầu tư.
Nhưng mà, nay đã trải qua nhiều năm kinh nghiệm, tính tình Dương Mị được mài dũa không ít, không còn phách lối ngang ngược như trước, thậm chí lúc cô sinh con ở cữ, Dương Mị còn thường xuyên