Vân Thi Thi không biết, Hương Thể Mạn Bộ khắp nơi đều được gắn camera, cho nên xe mới phải dừng ở nơi hẻo lánh để tránh tai mắt.
Mộc Tịch nói: “Nơi này canh gác chặt chẽ, xe không được phép đổ tùy tiện.”
Cô vội nói tiếp: “Thi Thi, đi thôi, không muộn mất.”
Vân Thi Thi hơi nghi ngại, nhưng nhìn gương mặt của Mộc Tịch, tin tưởng con người cô nên không nghĩ ngợi nhiều nữa.
Trên đường, Mộc Tịch chỉ giữ yên lặng. Vân Thi Thi thấy cô mặt toát mồ hôi lạnh, tay thì run bần bật, càng nghi ngờ hơn.
"Mộc Tịch."
“Vâng?”
“Em biết không? Hôm nay em lạ lắm.”
Mộc Tịch cười nhạt: “Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào cơ?”
“Nét mặt của em lúc nào cũng lơ đãng, tay thì run rẩy, cứ như đang giấu diếm chuyện gì trong lòng.”
Vân Thi Thi thẳng thắn nói.
Tim Mộc Tịch càng đập liên hồi.
Vân Thi Thi thấy vậy, càng tin rằng mình đã đoán đúng: “Mộc Tịch, em có chuyện đang giấu chị.”
Câu nói này của Vân Thi Thi khiến cho Mộc Tịch vốn đã có tật lại càng giật mình. Tim Mộc Tịch như muốn rơi cả ra ngoài, cô né tránh ánh mắt của Vân Thi Thi, lòng càng xấu hổ: “Thi Thi, chị nói linh tinh gì thế? Em có chuyện gì giấu được chị cơ chứ?”
“Nếu chị biết thì chị đã không hiếu kỳ đến vậy.”
Bỗng, Vân Thi Thi nói: “Mộc Tịch, có phải em gặp chuyện gì rồi, nhưng lại không tiện nói với chị không?”
“Không có…”
“Chị cứ tưởng, chị là người mà em tin tưởng nhất.”
Ngừng một lúc, Vân Thi Thi lại ôn tồn nói: “Nhưng, mỗi khi em gặp chuyện đều rất ít khi nói với chị. Có phải em không tin chị không?”
“Không phải đâu!” Mộc Tịch trả lời: “Thi Thi, chị đừng nghĩ lung tung.”
“Mộc Tịch, chị rất muốn giúp em.”
Vân Thi Thi cười: “Em biết không? Chị rất tin em, cho nên chị cũng muốn trở thành người mà em tin tưởng, được chứ?”
Mộc Tịch nhìn Vân Thi Thi chằm chằm. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hiền hậu của Vân Thi Thi đã lay động cô!
Cô siết chặt hai tay, cả người đều đang run lên.
Cách đó không xa, một chiếc ô tô màu đen đang chậm rãi chạy đến.
Mộc Tịch nghe tiếng động cơ ô tô liền quay đầu lại. Vừa liếc qua biển số xe cô đã hiểu người đến