Tên áo đen không thèm đoái hoài đến cô, chúng đóng cửa xe thật mạnh, khiến tay cô bị kẹp phải, vô cùng đau đớn.
Mộc Tịch gào lên một tiếng thảm thương!
Tên còn lại đi đến trước mặt cô, đá thêm một phát lên ngực. Mộc Tịch chẳng khác gì một tờ giấy mỏng, bay từ bên này đến bên kia, cuối cùng đầu cô bị va phải một bức tường gạch lớn!
Một màu đen bỗng bao trùm trước mắt cô.
Cả người cô mềm nhũn, ngã xuống, mi mắt nhắm nghiền.
Cửa ô tô đóng lại, Vân Thi Thi đang lo lắng nhìn qua cửa kính xe, thấy Mộc Tịch đã ngã quỵ dưới đất liền lớn tiếng la lên một câu gì đó.
Nhưng xe đã được cách âm, Mộc Tịch chẳng thể nghe được gì cả.
Mộc Tịch cổ hết sức mở mắt, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn chiếc ô tô màu đen đang xa dần tầm mắt.
“Thi Thi…”
…
Hữu Hữu ngồi trong phòng làm việc, vô cùng lo lắng.
Kể từ lúc Vân Thi Thi rời khỏi, không hiểu sao cậu cứ lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, dường như linh tính được có chuyện chẳng lành.
Đây có lẽ là mẹ con tình thâm, tâm linh tương thông.
Vả lại, cậu cứ cảm thấy hôm nay biểu hiện của Mộc Tịch rất đáng ngờ.
Nét mặt lơ đãng, ánh mắt giấu diếm, biểu hiện như thể có tật giật mình. Trong lúc vô tình, cậu đã để ý thấy nét mặt của Mộc Tịch khi nhìn Vân Thi Thi, ánh mắt như thể không nhẫn tâm, như thể có lỗi, như tràn đầy sự áy náy, thật sự rất đáng nghi.
Chuyện cậu phái Lý Hàn Lâm đi điều tra buổi tiệc từ thiện đến nay vẫn còn chưa có kết quả.
Không chờ được nữa, Hữu Hữu quyết định gọi điện đi giục.
Đầu dây bên kia, Lý Hàn Lâm nhanh chóng thông báo kết quả điều tra.
“Chú điều tra hết khắp nơi, không hề nghe nói trong thành phố có buổi tiệc từ thiện nào diễn ra hôm nay cả.”
Hữu Hữu nghe vậy, đứng bật dậy, mắt trợn to.
“Cái gì?”
“Hữu Hữu, tiệc từ thiện mà cháu đề cập vốn dĩ không hề có thật. Sao vậy? Cháu điều tra chuyện này với mục đích gì?”
“Mẹ cháu nói…”
Hữu Hữu bỗng thấy cổ họng khô rát: “Mẹ nói tối nay đi tham gia một buổi tiệc từ thiện.”
“Không thể nào.”
Lý Hàn Lâm nói: “Làm gì có buổi tiệc nào, sao có thể chứ?”
“Chết…”
Hữu