Mặt Mộc Tịch run giật, cô nghiến răng nghiến lợi, lòng hận gã đàn ông kia thấu xương, giọng khản đặc, hổn hển: “Mau thả họ ra!”
Hữu Hữu nghe thế, lạnh lùng nói: “Lão ta sẽ không thả người đâu.”
“Cái gì?”
“Chị nghĩ lão là ai? Nhà từ thiện à? Người nào đã nằm trong tay lão, đừng mong có đường sống.”
Một giây sau, giọng Dieter Rees vang lên trong video.
“Như đã giao ước, tôi vốn nên thả bọn họ ra. Nhưng đáng tiếc, là chính cô bội ước, giao dịch của chúng ta không còn giá trị. Lời hứa hẹn của tôi với cô, dĩ nhiên không tính nữa!”
Mộc Tịch nghe không hiểu tiếng Anh, mặt mũi ngơ ra, nhưng cô nhanh chóng thấy hai gã đàn ông tiến lên trước, mở dây trói cho hai người nọ. Lập tức, một bóng người ngã nhoài ra đất.
“A…”
Cô liền hoảng hốt la lên một tiếng, chỉ thấy hai gã đàn ông đang lôi cổ cha mẹ cô, đến một khoang thuyền nọ, mở tung cửa khoang, cùng với đó là hình ảnh chiếc du thuyền đang lướt đi, nương gió vượt sóng, màu xanh biếc của biển lập tức đập vào mắt.
Rốt cục, Mộc Tịch cũng hiểu được tên đàn ông này muốn làm gì!
Cô sợ hãi hét lên: “Đừng!”
Chưa dứt lời, trên video hiện ra cảnh gã đó đá mẹ cô ra ngoài cửa, thân thể nặng nề chìm vào biển sâu, nhanh chóng bị đại dương nuốt chửng!
“A…”
Mộc Tịch không tin nổi cảnh diễn ra trước mắt, kinh hoàng ngồi thụp xuống đất, nước mắt từng giọt rơi lã chã.
Cả người cô run lẩy bẩy, nhìn lại vào màn hình, nhưng trên video, cha của Mộc Tịch thình lình tỉnh dậy, nhìn tên đàn ông kia, há miệng la lớn “A a a”!
Mộc Tịch còn tưởng cha mình sợ tới mức nói không thành tiếng, nhưng Hữu Hữu hiểu rõ, ông ấy sở dĩ hét “A a a” như vậy không phải vì sợ hãi mà là vì lưỡi đã bị cắt rồi!
“Thật tàn ác!”
Hữu Hữu siết chặt nắm tay, một giây sau liền thấy cha của Mộc Tịch cũng bị kẻ kia xô ra khỏi cửa, thân thể chìm vào biển sâu, dù nhanh chóng trồi lên, không ngừng giãy giụa, nhưng lại bị sóng từ con thuyền nuốt chửng!
Mộc Tịch la lớn, giọng vỡ vụn: “Đừng mà!”
Cửa khoang thuyền đóng lại.
Thủ đoạn của Dieter Rees quá tàn nhẫn, khiến người khác phải lạnh sống lưng!
Mộ Dịch Thần thấy