“Anh thề, sẽ mãi mãi bảo vệ em!”
Tiều Dịch Thần nắm chặt lấy hai bàn tay của Hữu Hữu, trong lúc đó, không cần nhiều lời đã có sự thấu hiểu, hai cậu bé chỉ cần như thế là đủ để hiểu tâm tư của nhau.
…
Cách đó không xa, tiếng đầu máy vang lên. Nhưng chiếc du thuyền không đến gần cảng, mà phái một chiếc ca-nô qua.
Hữu Hữu một tay nắm lấy Dịch Thần, một tay xách va-li, đợi chiếc ca-nô tiến đến.
Hai gã đàn ông đến, nhưng vừa đến gần cảng, chúng thoáng kinh ngạc khi thấy hai thằng nhóc giống nhau như tạc cùng đứng một chỗ.
Sao lại có đến hai thằng nhóc?
Không phải chỉ có một đứa thôi sao?
Hơn nữa, 30 triệu tiền mặt đã giao ước thì sao? Đừng nói với hắn là đang nằm trong chiếc va-li của thằng nhóc kia chứ.
Một chiếc va-li nhỏ xíu thế kia, có thể chứa được bao nhiều tiền đây.
Cả hai đứa trẻ trông quá giống nhau. Ngày trước, Hữu Hữu thấp hơn Tiểu Dịch Thần rất nhiều, nhưng một năm trở lại đây, Hữu Hữu lớn rất nhanh, dần bắt kịp Tiểu Dịch Thần, chiều cao cả hai đều không hơn kém nhau bao nhiêu, vì thế càng khó phân biệt.
“Hai đứa là sao?”
Gã kia thì thầm một câu tiếng Anh.
Hữu Hữu bình tĩnh nói: “Có đến hai người làm con tin, không phải rất tốt sao? Đây cũng không phải một vụ mua bán thua lỗ.”
Gã kia liền nhanh chóng cầm lấy máy bộ đàm, gọi điện báo tin, hiển nhiên là cho Dieter Rees. Cũng không biết là hắn nói gì. Sau khi cúp máy, hắn lên bờ, đi đến nơi, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Mặc kệ là có mấy người, đều dựa theo quy tắc mà tiến hành!”
Hữu Hữu bình thản đưa va-li cho hắn.
“Chỗ này bao nhiêu?”
Hữu Hữu thản nhiên nói: “Năm triệu đô-la.”
Hắn nhận lấy, vừa định mở ra thì phát hiện có mã khóa.
Mã khóa này không giống các loại mật mã khác, nó gồm năm con số và hệ thống nhận diện mống mắt.
Mã khóa năm số vốn rất khó phá giải, huống hồ đây còn là do Hữu Hữu thiết lập.
“Mã khóa?”
Gã đó ra lệnh bằng thứ tiếng Trung bập bõm: “Mật mã là gì?”
“Ngươi nghĩ sao vậy? Ít nhất phải chờ ta gặp ông chủ của các người thì mới có thể nói được!”
Hữu Hữu đâu có ngốc. Cậu biết nếu không chuẩn