Vân Thi Thi đau đến không thở nổi, nếu Hữu Hữu xảy ra chuyện gì, cô sẽ không tha thứ cho bản thân mình!
Thời gian trôi qua cực kỳ lâu, các thợ lặn đã không còn sức lực nữa.
Tất nhiên, Cung Kiệt sẽ không thu đội, năm tiếng tìm không thấy, vậy thì mười tiếng, hai mươi tiếng!
Anh không tin không có chút tin tức nào!
Nhưng cũng phải nói, hiện không có tin tức mới là tin tốt.
…
Trụ sở chính của Cụ Phong.
Trung tâm trị liệu đã bày trận chờ đợi.
Chợt điện thoại reo lên.
Cung Thiếu Ảnh nhận được điện thoại, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, dẫn người đến sân bay.
Xa xa, một chiếc trực thăng đang bay về phía này, xoay một vòng rồi đáp xuống sân bay.
Gió có hơi lớn.
Cung Thiếu Ảnh híp mắt, nhìn thấy chiếc trực thăng đáp xuống mắt ông chợt sáng rực.
Cửa mở, phi công nhếch nhác nhảy xuống, anh ta bế đứa nhỏ đang bọc chăn trong ngực,
vội vã đi đến trước mặt Cung Thiếu Ảnh.
Ông trầm giọng hỏi: “Người có sao không?”
Phi công thở dốc, lắc đầu đáp: “Boss, may là không sao, chỉ là gáy bị va đập nên hôn mê.”
Ông nhấc tay vạch chăn, khuôn mặt nhỏ bé thanh tú của đứa nhỏ lộ ra ngoài
Đứa nhỏ nhắm chặt mắt, những sợi mi cong dài dính lại với nhau do nước biển, mí mắt tái xanh vì ở dưới biển quá lâu.
Da thịt cậu lạnh ngắt, không chút hơi ấm.
Vì ngâm nước biển lâu nên khuôn mặt trắng nõn của cậu nhợt không còn miếng máu.
Tại mặt nạ dưỡng khí nên khu vực quanh miệng và mũi cậu có dấu đỏ sẫm.
Đã mở mặt nạ dưỡng khí.
Nhưng đứa nhỏ vẫn hôn mê như cũ.
Sắc mặt Cung Thiếu Ảnh khẽ biến, cẩn thận đánh giá khuôn mặt đứa nhỏ liền có hơi xúc động.
Giống.
Cực kỳ giống.
Đôi hàng mi, mắt, mũi có hơi giống Mộ Khuynh Thành, cái miệng lại càng giống.
Đứa nhỏ này, cực kỳ giống bà ngoại nó!
Nhất là cặp mắt kia, liếc mắt một cái lập tức khiến ông nhớ tới bà ấy.
Vì đang bị thương nên trông cậu cực kỳ yếu ớt.
Cung Thiếu Ảnh biết, trừ thân phận là cháu ngoại của ông, cậu còn là một trong những người phụ trách quan trọng của kế hoạch Thiên Nhãn.
Vậy mà