Phía sau, Giang Vũ Đồng vẻ mặt tái nhợt mà đơ cứng tại chỗ, đôi mắt lộ ra tia hận thù.
Cô ta cảm thấy xấu hổ cùng bực bội.
Phụ nữ vốn luôn là sinh vật thù dai.
Hôm nay ở trước mặt Vân Thi Thi cô ta đã chịu sự sỉ nhục mạnh mẽ như vậy, với tính cách của Giang Vũ Đồng, cô ta hận không thể trả thù gấp trăm ngàn lần!
Cô ta nói là sẽ làm được.
Bởi vậy ngay ngày hôm sau, Vân Thi Thi vừa mới bước vào phòng học huấn luyện, liền nhạy bén mà nhận thấy ánh mắt soi mói, phỏng đoán cùng hoài nghi dừng ở trên người cô, sắc bén tựa như mũi tên nhọn, làm cô cảm giác cả người giống như bị kim đâm, vô cùng khó chịu.
Cô ngẩng đầu, nhạy cảm mà nhận thấy vẻ mặt thâm trầm của Giang Vũ Đồng, cô ta ngồi ở trong một góc, trừng mắt nhìn cô, đối với tình cảnh cực kỳ xấu hổ hiện giờ của Vân Thi Thi, cô ta ung dung tựa như đang thưởng thức màn kịch hay.
Lẩm nhẩm thì thầm…… Tiếng bàn luận vô cùng sôi nổi, khiến cho Vân Thi Thi cảm thấy như quay trở về cách đây nhiều năm, khi cô còn là học sinh, chỉ cần bước vào phòng học, nghênh đón cô cũng là những ánh mắt dị thường cùng soi mói, từ đầu đến chân, từ ngoài vào trong, muốn bóc trần từng ngóc ngách trên người cô.
Bản tính của con người vốn luôn ích kỷ.
Đối với những người tốt đẹp và may mắn hơn mình, không những chỉ hâm mộ, mà còn ghen ghét, thậm chí, là muốn phá hủy.
Giang Vũ Đồng chính là loại phụ nữ như vậy.
Vân Thi Thi vốn thích an tĩnh, cô cũng an phận mà không muốn tham lam ganh đua, cũng không có dã tâm quá lớn, có những lúc, cô chỉ mong có thể tự tại mà hưởng thụ thế giới này.
Bình tĩnh mà tồn tại, bình tĩnh mà sinh tồn.
Bởi vậy nên tuy cuộc đời của cô từ trước đến nay lại không được yên bình như cô mong muốn, nhưng bất luận phải đối mặt với hoàn cảnh khốn cùng và những lời chửi bới thậm tệ như thế nào, cô đều có thể bình tĩnh mà vượt qua áp lực.
Người ngoài nhìn vào vẻ bình tĩnh của cô, cảm thấy có chút trống trải, thậm chí là lạnh nhạt.
Nhưng cả đời này ông trời dường như đã ấn định vận mệnh của cô ắt gặp phải nhiều chông gai.
Vân Thi Thi trên mặt ra vẻ bình thản, ôm sách giáo khoa, ngồi xuống vị trí của mình.
Nhưng cô càng vân đạm phong khinh, lại càng