"Đương nhiên không thành vấn đề!"
Lý Hiểu Phong rất thoải mái cho cô nghỉ.
"Đúng rồi, Sở Hà, buổi tối cô đừng quên! Chúng ta có hẹn, tổ phòng chống tội phạm chuẩn bị một bữa tiệc chào đón, kinh phí có hạn, không đi được khách sạn đẳng cấp gì, chúng ta bày đồ nướng, uống chút bia, cũng coi như thắt chặt tình cảm.
Sở Hà gật đầu.
"Được."
Cô ăn cũng khá no rồi liền cùng mấy người chào hỏi, đứng lên đem khay thức ăn để vào thùng rồ, đi mất.
Lý Hiểu Phong vẫn cứ si mê nhìn bóng lưng đã đi xa của cô, làm sao cũng không dứt được!
Một nhân viên cảnh sát trẻ tuổi đưa tay ra trước mặt Lý Hiểu Phong khua khua thì anh mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cậu tức giận nói:
"Làm gì vậy?"
"Bọn em còn muốn hỏi anh làm gì đó! Mắt liên tục nhìn chằm chằm người ta, trông mòn con mắt nhé!"
"Đúng rồi, đội trưởng, ánh mắt kia của anh chằm chằm nhìn thẳng người ta, tại sao không theo đuổi đi?
"Đội trưởng, anh rõ ràng là sa vào tình yêu rôi! Như thế nào, mùi vị tình yêu có phải rất ngọt?"
"Cút đi."
Lý Hiểu Phong mắng một câu:
"Tán gẫu nhạt nhẽo, nói hươu nói vượn cái gì?"
"Này! Anh còn định giấu diếm ư, không được đâu! Chúng tôi đều nhìn ra được anh là vừa ý người ta!"
Những người khác cũng ồn ào lên.
"Anh có thể nói dối thế nhưng ánh mắt không lừa được người!"
"Mỗi lần Sở Hà xuất hiện anh đều mất hồn giống nhau! Mắt của mấy người anh em không có mắt nhìn cũng không thể không nhìn thấy cái này!"
Lý Hiểu Phong lập tức đỏ mặt, dùng đũa đảo cơm, lúng túng không nói lên lời.
"Yêu thích người ta thì lên đi! Theo đuổi đi, do dự cái gì đây!"
"Chính là chậm một bước, không chừng lại thành của người khác!"
"Ôi? Sở Hà có đối tượng sao."
Một người đột nhiên hỏi. Lý Hiểu Phong lập tức nói:
"Không có."
"Đội trưởng, hóa ra anh có hỏi qua sao?"
"Ừ, ngày hôm qua nghe qua, cô ấy nói mình độc thân."
"Oa! Đội trưởng, động tác của anh thật nhanh quá! Thiệt cho chúng tôi còn vì anh mà lo lắng đấy!"
"Đúng, đội trưởng là lão lưu manh, bọn em còn sợ anh không biết làm sao theo đuổi phụ nữ, vì anh mà bắt gấp đấy!"
Lý Hiểu Phong tức giận nói:
"Các người đấy, đừng