“Nè! Mau đến đây xem này! Giấy kết hôn của ông chủ!”
“Cho tôi xem, cho tôi xem!”
“Trời ạ! Vẻ mặt của ông chủ sao kỳ quái vậy? Chụp có cái hình mà cũng không cười một chút?”
“Mau cho tôi xem!”
…
Mới vừa về đến Cố gia, bác Phúc liền thần thái hớn hở nói: “Đây là giấy kết hôn của ông chủ!”
Một đám thuộc hạ đón lấy, mọi người đều tranh giành truyền nhau mà xem.
Bác Phúc đưa cho bọn họ đồng thời cảnh cáo: “Các ngươi xem qua coi như không thấy nhé! Nếu không ông chủ nhất định giận!”
“Biết rồi bác Phúc!”
Giấy kết hôn trong tay một đám người truyền tay nhau mà xem.
Tiểu Bảo ngủ trưa tỉnh dậy nghe được âm thanh xao động dưới lầu, còn tưởng rằng trò chơi vui nhộn gì lập tức hưng phấn chạy xuống lầu, đã thấy một đám người không hiểu tại sao kích động tranh nhau tờ giấy chứng nhận màu đỏ.
“Cái gì vậy nè!”
Tiểu Bảo chạy trước chạy sau lại còn nhón chân, lại nhảy lên nhảy xuống, giơ móng vuốt nhỏ nói: “Con cũng phải xem! Cho con xem với! Cho con xem với nào!”
Bác Phúc đi tới lập tức ôm Tiểu Bảo vào trong ngực lòng, vuốt cái sống mũi của cậu ấy một cái: “Tỉnh ngủ rồi à?”
Tiểu Bảo gật gật đầu tò mò hỏi han: “Bác Phúc, bọn họ cầm trong tay cái gì vậy á?”
“Giấy kết hôn của cha và mẹ con!”
“Oa!”
Tiểu Bảo kinh hô một tiếng giơ tay muốn xem.
“Đây, tiểu thiếu gia, cho cậu xem!”
Tiểu Bảo lập tức tiếp nhận trong tay giấy kết hôn, cậu ấy nhìn bìa mặt một chút, bối cảnh màu đỏ, một cái quốc huy trên đó có một dãy chữ nhỏ, mà phía dưới cùng có ba chữ dán vàng hiển thị rõ vô cùng.
Cậu ấy tò mò chỉ vào ba chữ này ngập ngừng nói: “Không biết đây là những chữ gì.”
“Ba chữ này phân biệt đọc ‘Giấy’, ‘Kết’, ‘Hôn’!”
Tiểu Bảo mở ra liền rõ ràng thấy trên dãy hiệu bối cảnh màu đỏ, Cố Cảnh Liên trút bỏ áo vest, áo sơ mi màu trắng có vẻ nho nhã tuấn tú, một bên Sở Hà mặc một bộ đầm màu trắng tinh, phối hợp với áo sơ mi màu trắng của anh ấy rất là hợp nhau, hai người ngồi trước màn màu đỏ.
Chỉ là vẻ mặt của Cố Cảnh Liên vẫn lạnh lùng như cũ, mà Sở Hà cười thì cười rồi như lại không được tự nhiên.
“Mẹ đẹp quá! Nhưng mà… Tại sao cảm giác cái hình chụp lên có vẻ mập một chút.”
Ống kính máy ảnh của Cục Dân Chính có độc.
Chụp hình lên mập mười kg.
Khuôn mặt của Sở Hà vốn