“Cha! Cha về rồi!!”
Tiểu Bảo mừng rỡ chạy vào phòng, nhanh chóng ôm chặt chân Cố Cảnh Liên.
Bác Phúc vừa nghe thấy giọng Tiểu Bảo, liền cảm động đến mức trào nước mắt!
Quả thực là thiên sứ mà!
Lập tức, tình thế nước sôi lửa bỏng đều theo cậu nhóc mà tan biến!
Sự xuất hiện của Tiểu Bảo, ít nhiều làm mất đi sự chú ý của Cố Cảnh Liên.
Bác Phúc cẩn thận gỡ từng ngón tay của Cố Cảnh Liên đang nắm lấy cổ áo mình. Sau đó, sợ hãi lui về sau nửa bước, nhặt chiếc khăn lau rơi trên sàn. Chợt có tiếng Tiểu Bảo hào hứng khoe: “Cha, bác Phúc cho con nhìn rồi, giấy chứng nhận kết hôn của cha với mẹ đó! Ảnh chụp đẹp lắm! Chủ yếu là cha rất đẹp trai, mẹ rất xinh gái, oa! Quá chuẩn luôn!”
Có tướng phu thê nha!
Bác Phúc nghe xong, tựa như bao nhiêu nỗi kinh sợ tích tụ lại.
Phía sau, vẻ mặt Cố Cảnh Liên tối sầm, giọng nói trầm trầm, giống như từ địa ngục vọng đến: “Bác… Phúc…?”
Một tiếng “Hây”.
Cũng không biết ông già dù đã lớn tuổi dường này, nhưng lấy đâu ra sức di chuyển linh hoạt đến thế, lập tức bàn chân lướt qua – trượt rồi!
Cố Cảnh Liên siết chặt tay giận dữ. Tiểu Bảo liền quấy nhiễu chạy tới trước mặt anh, giang hai tay muốn ôm.
“Ôm, ôm!”
Cậu nũng nịu, muốn ôm một cái, muốn được nựng.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên dịu đi vài phần, hơi khuỵu chân xuống, bế cậu đứng lên.
Tiểu Bảo giữ chặt lấy mặt anh, “Moa” một cái, hôn lên đôi má tuấn tú của anh: “Cha giỏi quá!”
Cố Cảnh Liên: “…”
Gặp quỷ rồi.
Lần đầu tiên anh bị một người khen là “Ngoan” như thế.
Lại là đứa bé sáu tuổi này.
Cố Cảnh Liên ôm cậu ngồi vào ghế sofa, đôi mắt vô cùng trầm mặc.
Nghĩ đến lời anh đã cảnh cáo bác Phúc, kết quả là bị ông già đó xem như gió thoảng bên tai, anh liền đấm mạnh vào không khí.
Nói là phải cất giữ cẩn thận, không được cho ai xem, nhưng ngược lại, lại chuyền tay hết người này đến người khác!
Tiểu Bảo thấy gương mặt anh lộ vẻ âm trầm, bàn tay nhỏ bé liền vỗ vỗ vào mặt cha: “Cha làm sao vậy? Hình như không vui! Hôm nay là ngày đại hỷ mà, đừng mặt ủ mày chau nữa!”
“Ngày đại hỷ?”
Cố Cảnh Liên cầm lấy tay cậu, lạnh giọng