Nói đến điểm này, Cố Cảnh Liên vô cùng không vui.
Cô gái này, trước giờ luôn tránh né chiếc giường của anh, cứ như nó rất bẩn, lại sợ anh như sợ rắn.
Chẳng lẽ anh có thể như mãnh thú ăn thịt cô sao?
Cố Cảnh Liên đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy dưới ánh đèn là Sở Hà đang ôm gối, bá đạo chiếm cứ lấy chiếc giường của anh.
Chiếc giường này là đặc biệt chế tạo riêng cho anh, rộng 3 mét, dài 3 mét. Một chiếc giường lớn như vậy nhưng nhìn có vẻ vẫn không đủ để cho cô lăn tới lăn lui.
Tướng ngủ của cô gái này thật đáng sợ.
Anh bình luận như vậy, rồi đi đến đầu giường nhẹ nhàng ngồi xuống.
Chiếc giường mềm mại, vừa ngồi xuống là như muốn lún sâu vào.
Cố Cảnh Liên cúi đầu, quan sát dung nhan khi ngủ của Sở Hà, ánh mắt như cô đặc lại.
Cô mặc áo ngủ, vì tư thế ngủ quá hời hợt nên đôi chân dài ngọc ngà bị lộ ra ngoài, da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn lại càng mang đến một cảm giác mềm mại như ngọc.
Cô nhắm chặt mắt, trên làn da không tì vết, hàng lông mi dài, chiếc môi đỏ xinh, làn tóc đen nhánh hơi rối, thật là một khung cảnh xinh đẹp xa hoa.
Trước đây cô rất gầy, đến mức má có hơi hóp.
Nhưng gần đây do bác Phúc thường xuyên bồi dưỡng, nào cá nào thịt, cuối cùng cũng khiến cô có chút da thịt. Gương mặt tuy vẫn chỉ nhỏ bằng bàn tay, nhưng cũng không đến nỗi gầy và tiều tụy như trước kia.
Chỉ là, ánh mắt của anh chỉ có thể tập trung vào phần xương quai xanh của cô, thật là sâu quá. Vóc dáng của cô lúc vẫn còn rất gầy.
Sở Hà yên tĩnh nhắm mắt, tiếng thở nhỏ đều dường như không nghe thấy.
Cô khi ngủ cũng xem như là im lặng, vì thế càng không làm ảnh hưởng tới nét đẹp của cô khi này.
Mặt của Cố Cảnh Liên tối lại vài phần.
Cơ thể anh theo đó lại có vài phần cảm ứng.
Đã bao lâu rồi, anh chưa từng ngắm nhìn một cô gái nào như vậy. Cô dường như ý thức được gì đó, đang ngủ yên thì dần dần tỉnh giấc.
Cố Cảnh Liên bất giấc đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc trên má của cô sang phía sau, đầu ngón tay lành lạnh vừa chạm vào da cô, Sở Hà