Sở Hà tự thấy lời nói của mình không thuyết phục gì cả, mặt không chút cảm xúc, nói: “Tôi đến đây, chính là… đến…”
“Đến làm gì?”
“Đến chơi.”
Cố Cảnh Liên: “…”
Chơi á?
Lúc này, binh lửa mịt mù, phần lớn Bắc Phi đều rơi vào tay giặc, cô nói đến nơi này là để…
Chơi?
Cố Cảnh Liên thản nhiên nói: “Cứng đầu.”
Sở Hà nghe vậy, cũng không muốn đáp trả anh. Cô lúc này mới phát hiện mình bị Cố Cảnh Liên ôm vào ngực, khoảng cách rất gần, cả hai đều ở trong tư thế ám muội. Trong đầu cô vang lên tiếng cảnh báo.
“Anh… đừng ôm em!”
“Ừ.”
Cố Cảnh Liên không nói hai lời, liền buông cô ra, Sở Hà liền té xuống đất, làm ảnh hưởng đến vết thương, nhăn mặt đau đớn.
Lâm Hi liền khẩn trương chạy tới, tức giận nói với Cố Cảnh Liên: “Này! Chú không có chút lịch sự nào sao? Chị ấy bị thương mà.”
Cố Cảnh Liên bình tĩnh nói: “Cô ấy nói không cần chú ôm.”
Lâm Hi hổ báo nói: “Con gái đều miệng nói một đằng nghĩ một nẻo! Ngoài miệng nói không cần chú ôm, nhưng có thể là cần chú ôm đấy!”
Sở Hà nghe thế, không chịu được, bèn há miệng nói: “Chị không nói thế!”
Lâm Hi vội vàng lo lắng hỏi: “Chị à, có nặng lắm không? Vết thương có đau lắm không?”
Sở Hà kêu lên vài tiếng, thở dốc nói: “Không đau.”
Cố Cảnh Liên khẽ lướt nhìn cô, lại vòng tay ôm lấy cô lần nữa. Sở Hà mất tự nhiên, có chút chống cự. Giọng Cố Cảnh Liên dịu dàng, tay vỗ nhẹ vào lưng cô, điềm đạm nói: “Được rồi, nói ít thôi.”
Sở Hà liền im lặng.
“Đừng lo, ngủ đi.”
Cố Cảnh Liên nói tiếp: “Ngủ một giấc, rồi dậy đi tiếp.”
Cô gật đầu, tò mò hỏi: “Đi đâu cơ?”
Sở Hà thắc mắc: “Đợi lát nữa, chúng ta đi thế nào? Làm sao rời khỏi Bắc Phi?”
“Cách chỗ này độ chục thước, có một tháp tín hiệu, anh cùng các thủ hạ của mình hẹn gặp nhau ở chỗ tháp này, đợi đến khi tín hiệu được khôi phục, sẽ liên hệ với quân cứu viện của tôi đóng tại Bắc Phi. Đến lúc đó, chúng ta có