Khi Cố Cảnh Liên trở lại khoang thì Sở Hà đã ngủ.
Có điều bởi vì phía sau bụng bị thương nên để tránh va chạm vết thương thì cô không thể không nằm sấp để ngủ.
Lâm Hi rón rén đắp chăn, Cố Cảnh Liên ngồi ở trên giường trông thấy Lâm Hi hiểu chuyện như vậy đột nhiên hỏi:
"Sau khi về nước cháu tính làm như thế nào?"
Thiếu niên nghe vậy thoáng cái run lên, không nói lời nào!
Cậu không còn cha mẹ, cũng không có nhà, mặc dù về nước cũng thật sự không biết nên đi đâu!
Cố Cảnh Liên thấy vẻ mặt do dự của cậu, chợt hỏi:
"Làm con trai của chú, thế nào?"
Lâm Hi nghe xong lập tức trợn to hai mắt, tay chân quẫn bách không biết nên để đâu.
"Cháu..."
"Không cần đặc biệt gọi chú là cha, chỉ có điều cháu không có nhà, cũng không thể trơ mắt đem cháu đưa vào trại trẻ mồ côi.
Cố Cảnh Liên lại nói:
"Sau khi về nước chú sẽ làm thủ tục nhận nuôi, chú nhận cháu làm con trai nuôi, nuôi dưỡng cháu, cho cháu đi học, thế nào?"
Giọng điệu thương lượng của anh với cậu cho thấy rõ ràng anh tôn trọng ý kiến của cậu.
Lâm Hi lại do dữ hơn nữa.
"Như thế được không? Có thể nào quá phiền phức cho hai người... Cháu sợ hai người thêm gánh nặng!"
Lâm Hi rất hiểu chuyện, đương nhiên lo lắng sẽ tạo thành phiền phức cho Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà.
Nghe hai người trong lúc vô tình nhắc đến họ có một đứa trai, lại nuôi dưỡng cậu, có thể nào tạo thành phiền phức hay không.
Cố Cảnh Liên lại cười.
Anh không cùng đứa trẻ này nói qua về bối cảnh của mình, Lâm Hi cũng không hỏi về Cố gia.
Nhưng đừng nói là một đứa con, dù cho anh nuôi một trăm đứa cũng không có bất kỳ gánh nặng nào.
Cố Cảnh Liên nói:
"Cháu đừng lo lắng, chỉ cần cháu đồng ý thôi."
Lâm Hi chậm rãi gật đầu.
"Vâng, cháu đồng ý... Có điều, cháu sẽ nỗ lực học tập, tiền học cùng sinh hoạt coi như mượn hai người! Sau khi cháu trưởng thành có công việc, cháu sẽ trả lại cho hai người!"
Lời nói ngây thơ lại khiến Cố Cảnh Liên lập tức bị chọc cười!
Anh vẫy vẫy tay, nói:
"Lại đây."
Lâm Hi đi tới, Cố Cảnh Liên đem cậu ôm vào lòng, đỡ cậu nằm lên giường, nói:
"Ngủ đi!"
Nói xong, thay cậu đắp chăn.
Lâm Hi ngạc nhiên nói:
"Chú không ngủ sao?"
"Chú không mệt."
Lâm Hi mím môi, cũng không miễn cưỡng, cậu thật sự mệt mỏi, đến mức vừa nhắm mắt đã rất nhanh ngủ thiếp