Hữu Hữu lạnh lùng đánh giá anh, cậu ngoan cố chống cự, liều lĩnh định thoát ra khỏi dây trói.
Cung Kiệt thấy cậu giãy giụa, liền lấy dao đánh vào sau gáy cậu. Hữu Hữu chớp chớp mắt, rồi hôn mê bất tỉnh, ngã xuống giường.
Alice trợn mắt, há hốc mồm.
Tiểu Dịch Thần sợ đến nỗi không ngậm mồm lại được, liền chạy đến bên giường, đỡ Hữu Hữu dậy, mở mí mắt em trai, thấy cậu chỉ bị đánh ngất đi thôi, mắt lộ ra nỗi hoảng sợ.
“Cậu à… Cậu nhẫn tâm quá, đến cháu cậu mà cậu cũng nhẫn tâm ra tay nữa.”
Cung Kiệt ôm trán, đau đầu nói: “Cậu… Cậu không cố ý. Cậu cũng đâu dùng lực, nó sẽ không chết đâu, chỉ là tạm thời ngất đi thôi.”
“Nếu cậu dùng lực mạnh hơn một chút, Hữu Hữu có phải là đã bị cậu làm cho gãy cổ rồi không?”
Tiểu Dịch Thần cả giận.
Sức mạnh của Cung Kiệt có thể ngang với ba người trưởng thành, anh còn viện cớ không dùng lực, nếu dùng sức thật, thì đánh một phát chết luôn chứ gì?
“Ầy…”
Cung Kiệt xấu hổ nói: “Đánh một chút cũng tốt, biết đâu lại nhớ ra mình là ai.”
Anh nhìn sang Alice để cầu sự đồng ý, nhưng cô lại lạnh lùng nói: “Dù anh có đánh thế nào, cũng không thể làm cho cậu bé khôi phục trí nhớ được đâu.”
Khóe môi Cung Kiệt run rẩy, dù đau lòng nhưng cũng không còn cách nào khác: “Cậu lo nó gây tiếng động làm lộ chuyện. Được rồi, đừng có cuống lên thế.”
Hồi bé, anh còn thường xuyên bị thương khi huấn luyện, nghiêm trọng hơn thế này nhiều, mà cũng đâu có sao.
Tiểu Dịch Thần cẩn thận sờ vào gáy Hữu Hữu, không có gì bất thường, cũng không có cảm giác xương bị nứt, nên lúc này cậu mới an tâm.
Hữu Hữu ngất đi, lần này, rốt cục là hành động không kiêng nể gì!
Tiểu Dịch Thần ôm chặt lấy cậu, như muốn tìm lại món bảo bối thân thương, hai mắt không khỏi đỏ hoe!
“Hữu Hữu…”
Đã bao nhiêu lần nằm mộng, rốt cuộc, giờ đây cũng gặp được nhau, trong lòng Tiểu Dịch Thần tràn ngập cảm giác vui sướng!
Mặc kệ thế nào, cậu cũng muốn đưa Hữu Hữu về nhà!
Cậu chưa bao giờ thuộc về Cụ Phong, mà là thuộc về Mộ gia, cậu có tình yêu thương của cha mẹ, anh trai và em gái…