Hữu Hữu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông thấy màu biển xanh, liền hiểu rằng hiện tại mình đang đi trên biển. Thế này không khác gì một chiếc cũi trên biển, khó có thể chạy thoát thân, cũng nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của người đàn ông kia.
Chuyện gì đến cứ để nó đến, không ngại thuận theo tự nhiên.
Hữu Hữu lẳng lặng nằm xuống giường, lạnh lùng nói: “Chú không cần phải canh chừng tôi, tôi chẳng trốn đi đâu.”
Cung Kiệt bỗng trố mắt nhìn, kinh ngạc với sự điềm tĩnh của cậy, nhưng lập tức, anh nở nụ cười, đứng lên nói: “Vậy cháu hôm nay nghỉ ngơi cho khỏe, mai trở về nhà.”
Nói xong, anh đi khỏi phòng.
Khi cửa phòng đóng lại, Hữu Hữu nhắm hai mắt, lập tức chìm vào giấc ngủ.
…
Cùng lúc đó, Mộ gia, Vân Thi Thi đứng ngồi không yên, trở về phòng ngủ, trằn trọc mãi, ngủ không yên giấc, trong lòng cứ xốn xang.
Cung Kiệt báo tin rằng đã trên đường đưa Hữu Hữu trở về nhà, bảo cô đừng lo lắng.
Nhưng cô cứ mãi bồn chồn, kích động, rồi lại lo lắng bất an.
Cô lo cho Hữu Hữu, càng lo cho Tiểu Dịch Thần, nó một mình ở lại trên đảo, hẳn là phải cô đơn lắm.
Ban đầu, cô có thế nào cũng không đồng ý với phương án này!
Cứ vậy mà làm thì Hữu Hữu sẽ trở về, còn Tiểu Dịch Thần thế nào đây?
Chẳng lẽ phải thay thế Hữu Hữu, ở lại trên đảo kia?
Nghe nói, trên đảo đó, ngoại trừ một tòa lâu đài thật to, thì không còn gì cả, gần như cô lập khỏi thế giới. Tiểu Dịch thần có thấy cô đơn không?
Chỉ cần tưởng tượng Tiểu Dịch Thần một thân một mình ở lại trên đảo, Vân Thi Thi cảm thấy rất đau lòng, lại cảm thấy làm như thế, đối với Tiểu Dịch Thần là không công bằng.
Cảm thấy Mộ Nhã Triết nhẫn tâm.
Nhưng mà, lại nói về Tiểu Dịch Thần, cậu chẳng qua là tạm thời thay thế Hữu Hữu, không có nghĩa là vĩnh viễn không thể về được.
Việc cấp bách trước mắt là đưa Hữu Hữu về, mau chóng hồi phục trí nhớ cho cậu, sau này, mọi chuyện sẽ đâu vào đó cả.
Còn nếu Hữu Hữu tiếp tục sống trên đảo đó, sau này, mọi chuyện đều không thể tiến triển thuận lợi được.
Lúc đó, Vân Thi Thi mới miễn cưỡng đồng ý.
Trước khi Tiểu Dịch Thần rời đi, Vân Thi Thi