Nói xong, cô quấn một nĩa đưa đến bên miệng cậu.
Hữu Hữu nhìn cái bát, sau đó nhấc tay, cô còn tưởng cậu muốn hất đổ bát mì, cô kéo tay lại theo bản năng, thì ra cậu muốn chỉnh cái bát lại.
Thì ra cô cầm có hơi nghiêng, nước soup sắp chảy ra tay.
Lúc này, cô mới hết thấp thỏm, Hữu Hữu ngoan ngoãn há miệng ăn, không hề có chút kháng cự nào!
Cô kích động đến nỗi tay cũng run lên!
Không thể nào ngờ được, Hữu Hữu thật sự tiếp nhận cô!
Nếu không có Mộ Nhã Triết và Cung Kiệt, cô còn tưởng rằng cậu đói quá nên mới chịu ăn.
Nhưng mà khi hai người kia đi vào, cậu đều hất đổ bát trong tay họ, chỉ có mỗi cô là đút gì cậu cũng ăn, không hề có chút chống cự nào.
Cậu đã thầm tiếp nhận cô rồi sao?
Vân Thi Thi thấy được khích lệ rất nhiều!
Cậu vẫn thế, vẫn không nói gì, vẫn lạnh nhạt như cũ, thậm chí không thèm liếc mắt một cái nhưng lại chịu ăn thức ăn cô đút, điều này khiến trái tim tối tăm của cô được soi sáng!
Ăn được một nửa, cậu lại cúi đầu không ăn tiếp.
Vân Thi Thi khuyên: “Hữu Hữu, ăn thêm chút nữa đi! Con ăn ít như vậy khuya sẽ đói bụng đấy!”
Hữu Hữu nhìn cô thật sâu, hồi lâu sau mới mở miệng ăn tiếp, cho đến khi ăn hết, cô hỏi cậu có muốn ăn súp không.
Cậu lắc đầu, cô có hơi bất ngờ.
Chỉ ăn phần cái như vậy, không cảm thấy nghẹn sao?
Chỉ là, cậu chịu ăn hết phần cái đã tốt lắm rồi, cô không muốn ép cậu, cô hỏi tiếp: “Có ngon không?”
Vốn nghĩ cậu vẫn sẽ im lặng như trước, vậy mà đột nhiên cậu lại mở miệng, nói một câu với giọng lạnh băng: “Rất dở.”
“...”
Vân Thi Thi chịu đả kích cực lớn, cô bưng bát lên thử một ngụm súp, mặn đến nỗi nhíu cả mày!
Mặn như vậy sao?
Sao cậu có thể nuốt trôi chứ?
Vân Thi Thi có hơi áy náy, mì khó ăn như vậy mà cậu lại ăn hết sạch, nghị lực