Thật không ngờ, đứa nhỏ lạnh lùng trong ấn tượng của anh lại có mặt dịu dàng như vậy.
Cố Cảnh Liên thật bất ngờ.
Hữu Hữu nhìn thấy Cố Cảnh Liên, cúi đầu không nói lời nào.
Cố Cảnh Liên khoác tay: “Sao, không nhận ra tôi à?”
Vân Thi Thi nghe thấy giọng anh, ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Liên, kinh ngạc mở to mắt.
Cô nhận ra anh.
Cố Cảnh Liên, gia chủ của Cố gia tại thủ đô.
Cũng là… anh của Cố Tinh Trạch.
Sao anh ta lại ở đây?
Hữu Hữu đột nhiên đứng dậy đi ra trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì thì cũng đừng nói ở đây!”
Nói xong, cậu kéo tay áo của anh, dẫn anh tới một góc hành lang.
Hữu Hữu xoay người, ánh mắt kèm theo sự không thân thiện: “Cố Cảnh Liên, rốt cuộc là vì sao mà anh cứ như âm hồn bất tán theo đuôi tôi vậy?”
Cố Cảnh Liên vẫn ung dung khoác tay: “Tôi và cậu thì có chuyện gì, Cung Phạm. Giữa chúng ta còn món nợ chưa tính đấy!”
“Nợ gì?”
“Chuyện ở Bắc Phi, không thể nói quên là quên chứ!”
Cố Cảnh Liên lãnh đạm nói: “Wildt là nhà xưởng quan trọng tại Bắc Phi của Cố gia, cậu dùng thủ đoạn đê tiện đó để đoạt lấy nó trong tay tôi, món nợ này phải tính như thế nào?”
“Đê tiện?”
Hữu Hữu cảm thấy không đúng, nói lại: “Cố Cảnh Liên, đừng biến mình trở nên cao thượng như vậy. Mảnh đất Wildt đó rốt cuộc là anh dùng thủ đoạn gì để lấy được, không cần tôi nhắc chứ?”
Mảnh đất Wildt này ban đầu là thuộc về Cụ Phong.
Để đoạt được mảnh đất này, Cố gia chưa chắc đã dùng thủ đoạn minh bạch.
Bây giờ anh ta lại ngược lại nói mình đê tiện?
Vậy thì có sao.
Cậu chỉ nhìn vào kết quả, không hỏi quá trình.
Cố Cảnh Liên yên lặng quan sát cậu, đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, chậm rãi nói: “Không thể không nói, cậu nhỏ như vậy nhưng lại có thủ đoạn ghê dớm, đúng là khiến người khác phải có cái nhìn khác. Có điều, chuyện ở Bắc Phi đúng thật là tôi đã thua. Tôi không nói hai lời. Chỉ là, sau này hy vọng cậu đừng chống lại tôi nữa.”
Dừng một chút, anh nói bằng giọng hơi khó xử: “Dù sao cậu cũng chỉ là một đứa bé, nếu tôi ra tay quá độc với cậu thì cũng không được.”
Hữu Hữu nghe vậy lại nhếch