Người đàn ông mặc áo khoác trắng dáng dài nhìn theo tầm mắt cậu.
Cảnh trước mắt vô cùng ấm áp và tràn ngập tình cảm.
Nhưng mục đích tạo ảo cảnh của anh ta không phải thế này!
Chẳng lẽ, Tiểu Dịch Thần dựa vào ý chí của bản thân bóp méo ảo cảnh ư?
Nhà thôi miên uyên thâm, sẽ dựa vào việc tạo ảo cảnh, buộc người bị thôi miên tiến vào đó, chịu sự phản bội, sự vứt bỏ của người thân...
Như vậy, người bị thôi miên sẽ nghi ngờ bản thân mình, cuối cùng tự vứt bỏ tất cả trí nhớ của bản thân.
Hữu Hữu cũng vì nhìn thấy những cảnh tàn nhẫn đó mà hoài nghi bản thân mình, cuối cùng bị niêm phong trí nhớ của bản thân.
Thế nhưng, Tiểu Dịch Thần lại không đi theo quỹ đạo, gạt bỏ ảo cảnh của anh ta.
Trái lại còn bóp méo cả ảo cảnh!
Người đàn ông thấy vậy liền vung tay lên, cảnh tượng trước mắt lập tức biến mất!
Mộ Dịch Thần thấy trước mắt chớp nhoáng một cái, biệt thự lập tức biến mất.
Hữu Hữu và Nguyệt Dao cũng không còn.
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cũng không còn.
Thay vào đó là một luồng khói lượn lờ.
Cậu cảm thấy bản thân đang ở một chỗ vô cùng tối, giơ tay không nhìn thấy năm ngón.
Tiểu Dịch Thần có hơi kinh hoảng nhưng cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, đi lại trong làn khói, nhìn quanh bốn phía, cậu đưa tay xua đi làn khói dày đặc xung quanh nhưng vẫn không thấy gì.
“Mẹ...”
Tiểu Dịch Thần dò xét gọi mấy tiếng, âm thanh không ngừng vang vọng nhưng không có bất gì tiếng động nào khác.
“Hữu Hữu...”
Cậu dò dẫm đi trong làn khói dày đặc nhưng không nhìn thấy một người thân nào của mình!
Nhất định là ác mộng...
Đây nhất định là ác mộng!
Tiểu Dịch Thần không ngừng thầm cảnh báo bản thân, chỉ hy vọng có thể sớm tỉnh khỏi ác mộng.
Nhưng chớp mắt một cái, cậu mơ hồ trông thấy có một bóng trắng lướt qua trước mặt.
“Ai ở đó vậy?”
Tiểu Dịch Thần gấp gáp đuổi theo bóng dáng kia!
“Mẹ! Hữu Hữu, là mọi người đúng không!”
Cậu hoảng hốt đuổi theo liên tục, không biết đã chạy bao lâu, cậu