Ghen vì bên cạnh anh còn có một người phụ nữ hữu danh vô thực sao?
Vân Thi Thi bị anh nhìn chằm chằm đến mức có chút mất tự nhiên, muốn tìm cớ gạt chuyện này sang một bên: "Không nói chuyện này nữa, hiện giờ dạ dày anh còn đau nữa không?"
"Đang ghen sao?"
"Không có!"
"Rõ ràng là có! Nếu như em đang ghen, vậy tôi nói cho em biết, em không cần nghĩ ngợi quá nhiều!"
Mộ Nhã Triết chợt ôm lấy eo cô kéo về phía mình, lật người một cái, đặt cô ở dưới thân, dùng tay bóp cằm cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng phủ lên môi cô.
Dịu dàng hôn lên, cứ như vậy ngăn lại đôi môi của cô, anh nhìn cô cười khẽ.
"Em chỉ cần biết, thân thể của tôi muốn em, chính là chỉ muốn một mình em, không có cảm giác với bất kỳ người phụ nữ nào khác."
Vừa nói, anh vừa bắt được bàn tay của cô, dẫn dắt xuống phía dưới, cho đến khi đầu ngón tay của cô chạm vào nơi thần bí kia, cách lớp vải quần, mơ hồ có thể cảm nhận được nơi kia đã kiêu ngạo đứng thẳng, vì vậy mặt cô càng nóng bừng lên, đỏ đến mức như thể muốn chảy máu.
"Em thì sao? Chẳng lẽ em không muốn tôi?" Hơi thở của người đàn ông quanh quẩn bên tai cô, một làn hơi ấm áp thổi vào tai cô, từ vành tai đến cổ đều đỏ ửng.
Thể chất cô gái này cực kỳ nhạy cảm, chỉ vừa nhẹ nhàng đụng vào thôi cũng đã đủ để cô thẹn thùng, đừng nói bị anh làm cho kích thích như thế, cả người cô đều nóng lên.
"Anh..." Vân Thi Thi cáu giận nói: "Anh đủ rồi đấy!"
Mộ Nhã Triết không cho cô cơ hội phản bác, ngăn lại lời nói của cô: "Tôi chỉ muốn em, đối với những người phụ nữ khác không có cảm giác gì."
Vân Thi Thi bị những lời này của anh làm cho mặt đỏ đến tận mang tai.
Mộ Nhã Triết dịu dàng đùa giỡn bờ môi của cô, đầu ngón tay vuốt cánh môi anh đào khiến người ta thèm thuồng của cô, thế nhưng trong lời nói lại giống như là gằn từng tiếng một: "Về phần danh phận, tôi sẽ cho em. Chỉ là, không phải lúc này!"
"Mộ Nhã