Cho tới lúc này, khiếp sợ trong lòng Vân Nghiệp Trình vẫn khó mà bình ổn. Đợi Vân Thi Thi ngồi xuống trước bàn ăn, lúng túng nói: “Thi Thi à, những món ăn này đều do thằng bé làm...”
“Ừ! Hữu Hữu nhà chúng ta gỏi quá!” Vân Thi Thi cưng chiều xoa đầu cậu nhóc.
Vân Thiên Hữu đẩy tay cô ra, chỉnh chỉnh lại mái tóc bị cô làm rối, bất đắc dĩ sẵng giọng: “Ai bảo mẹ ngốc, làm cơm ăn không ngon chứ!”
Vẻ mặt Vân Thi Thi xấu hổ: “Hữu Hữu thông minh như vậy, mẹ thấy mặc cảm quá nha.”
Sự kinh ngạc trong Vân Nghiệp Trình càng thêm sâu, cảm thấy đứa cháu ngoại này rất có năng lực, tấm tắc khen: “Tuổi còn nhỏ đã biết chia sẻ việc nhà vưới con, đây là chuyện tốt! Lúc đầu cha còn lo thằng bé chỉ là một đứa trẻ, sợ tự đi làm khổ mình. Nhưng cha thấy...tay nghề này, không phải ngày một ngày hai là có thể luyện thành.”
Ngừng một chút, ông nghi hoặc hỏi: “Từ khi nào Hữu Hữu bắt đầu học nấu cơm?”
“Sáu tuổi nhỉ...” Vân Thi Thi suy nghĩ.
“Mẹ ngốc! Là bốn tuổi.”
“Được rồi, bỏ qua đi.” Hữu Hữu đưa cho cô một chén mì dương xuân*, hương vị không tệ lắm.
*Mì dương xuân: một loại mì truyền thống của Trung Quốc, sợi mì to và dài như sợi bún, ở trên có rắc hành lá.
Thực ra, Hữu Hữu không thích nấu cơm, không thích nhất là mùi khói dầu. Cậu chỉ hưởng thụ cảm giác thành tựu và hạnh phúc khi xuống bếp.
Mỗi khi nhìn mẹ ăn ngon lành những món cậu làm, cảm giác thành tựu này, giống như cậu là người tài giỏi nhất trên thế giới.
Có thể mang hạnh phúc đến cho mẹ, chính là chuyện cậu hạnh phúc nhất.
“Mẹ, con đố mẹ một câu.” Vân Thiên Hữu thần bí nháy mắt: “Ngày mai là ngày gì?”
Vân Thi Thi nuốt miếng cơm, giả vờ trầm tư suy nghĩ, hỏi dò: “A? Là ngày chủ nhật đúng không?”
“Mẹ ngốc, ngày mai là thứ bảy.” Vẻ mặt Vân Thiên Hữu suy sụp, bó tay chu miệng nhỏ.
“À À! Là mẹ nhớ nhầm.”
“Đoán tiếp đoán tiếp!” Vân Thiên Hữu buông đũa,