Nụ cười vô hại của Tiểu Nhu, rất nhanh làm cho lũ trẻ căm phẫn.
“Tiểu Nhu công chúa làm sao có thể trộm đồ của mày? Mày mới là kẻ cướp, rõ ràng là mày nói dối!”
Cô trăm miệng cũng không thể bào chữa, chỉ có thể nhìn di vật của mẹ bị người khác chiếm mất.
So với khuôn mặt luôn vui vẻ của Tiểu Nhu, khi đó cô cực kỳ giống cô bé lọ lem, không ai chịu tin tưởng cô, không ai chịu đứng về phía của cô cả.
Từ đó về sau, trong mắt lũ trẻ, cô là đứa có tâm địa rắn rết, ác độc, xấu xa.
Lại sau đó, một buổi sáng, Tiểu Nhu bị một cô giáo gọi, sau đó không quay lại.
Nghe lũ trẻ đồn thổ, Tiểu Nhu được một nhà giàu nhận nuôi, nghe nói nhà kia rất có tiền, cho viện trưởng bao nhiêu lợi lộc.
Bọn trẻ đều nói, nhà kia đến cô nhi viện nhận người thân, thấy miếng ngọc bội trên cổ Tiểu Nhu, liền mang theo.
Tiểu Nhu không còn quay lại nữa.
Bọn nhở đều ao ước không ngớt, được nhà tốt thu nhận, là chuyện mà bao đứa trẻ không với tới được.
…
Từ trong suy nghĩ, cô bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, Vân Thi Thi bỗng nhiên ngẩng đầu lên,con mắt đỏ một vòng, trên mặt đều là căm phẫn nhưng đầy tối tăm.
Những ký ức âm u kia cũng phá kén mà ra, nhưng chuyện cũ không muốn nhớ kia cứ như thế hiện lên trước mặt cô!
Là cô ta…
Cô ta chính là đứa bé đó!
Chính cô ta trộm ngọc bội của cô, còn vu cho cô là kẻ trộm!
Là cô ta, khiến cô bị bọn trẻ bắt nạt, bài xích, sỉ nhục!
Vân Thi Thi áp sát Mộ Uyển Nhu môt bước, chậm rãi đưa tay ra, âm thanh lạnh lẽo nhưng kiên định: “Trả ngọc bội cho tôi!”
Mộ Uyển Nhu nghe vậy cả người rùng mình, khó có thể tin, trừng mắt nhìn cô, ánh mắt nghi ngờ không thôi lập lòe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta… nhận ra mình sao?
Làm sao có thể?
Dung mạo của cô ta khi con bé khác nhiều như vậy, làm sao cô ta nhận ra được?
“Cô…”
“Cô chính là Tiểu Nhu, đúng