"Thi Thi, cho dù như thế nào đi nữa, em cũng nên nghỉ ngơi một chút đi! Nếu em không muốn nói, anh sẽ không hỏi nữa. Nhưng chỉ cần em muốn nói ra, lúc nào anh cũng sẽ tình nguyện lắng nghe."
Vân Thi Thi vùi đầu vào trong lòng bàn tay, theo từng tiếng an ủi của Tần Chu, những âm thanh khó chịu kia dần dần biến mất.
Vân Thi Thi chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt lộ ra bên ngoài chăn, nặng nề mở mắt ra, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Chu, tinh thần dần hồi phục trở lại.
"Ngủ một chút đi?" Tần Chu thấy cô rốt cuộc đã mở mắt ra nhìn anh ta, vui mừng cười một tiếng.
Vân Thi Thi chỉ lẳng lặng gật đầu một cái, vẫn không hề lên tiếng.
Tần Chu đắp chăn cho cô, đứng dậy đi ra khỏi phòng, nhân tiện khép cửa lại cho cô.
Vân Thi Thi mở trừng hai mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, dần thiếp đi.
...
Trong bệnh viện.
Mộ Uyển Nhu nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.
Ngải Luân ngồi trước bàn làm việc, thỉnh thoảng dò xét sắc mặt bác sĩ, căng thẳng hỏi thăm: "Bệnh tình cô ấy thế nào?"
Bác sĩ lấy tay khẽ đẩy gọng kính, bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn anh ta một cái, lại tiếp tục ghi ghi viết viết vào trong bệnh án.
Ngải Luân có chút đứng ngồi không yên, vội giục một tiếng: "Bác sĩ, bệnh tình cô ấy thế nào rồi?"
"Anh là gì của cô ấy?" Bác sĩ không đổi sắc mặt, hỏi một câu.
Ngải Luân sửng sốt một chút, hơi chột dạ, nói: "Chỉ là bạn bè bình thường."
"Bạn bè bình thường? Tôi thấy hai người rất thân mật, nhìn không giống bạn bè bình thường." Trong mắt bác sĩ có chút nghi ngờ.
Ngải Luân có chút lúng túng, hỏi ngược lại một câu: "Điều này rất quan trọng sao?"
"Đương nhiên là quan trọng! Nếu như anh là người thân hoặc là bạn trai của cô ấy, tôi có thể nói với anh một tiếng chúc mừng. Nhưng vừa rồi anh nói anh chỉ là bạn bè bình thường của cô ấy, tôi nghĩ có lẽ còn phải gọi điện thoại cho người nhà cô ấy đến bệnh viện một chuyến." Bác sĩ vừa nói vừa cúi đầu ghi gì đó lên bệnh án.
Ngải Luân ngẩn mặt ra, nhất thời không hiểu được ý của bác sĩ, nhưng lại nhanh chóng nhận ra được trong lời vừa rồi có chút ý tứ sâu xa, vội hỏi lại một câu: