"Như em mới là đang nằm mơ!" Ngải Luân không chút nể nang nào, nói: "Trong lòng anh ta chỉ có Vân Thi Thi, anh ta không đụng vào em, chẳng qua là vì trong lòng anh ta có người phụ nữ khác, không hề có chút hứng thú nào với em!"
"Câm miệng!" Mộ Uyển Nhu trợn mắt, sắc mặt hung dữ cắt ngang lời anh ta: "Anh ấy đối với Vân Thi Thi chẳng qua là vui đùa một chút mà thôi, đàn ông ấy mà, tôi còn không rõ sao? Đối với Vân Thi Thi, anh ấy cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, qua giai đoạn nhiệt tình ban đầu, tình cảm phai nhạt thì sẽ vứt bỏ thôi! Anh cho rằng một cô gái nhà quê như Vân Thi Thi có thể thay thế được vị trí của tôi sao?"
Ngải Luân cười lạnh một tiếng, nhắc nhở cô ta: "Em quên rồi sao? Cần tôi nhắc em sao? Rốt cuộc ai mới thật sự là mợ chủ của nhà họ Mộ? Tất cả những thứ mà hôm nay em có đều là giành được từ trong tay Vân Thi Thi..."
"Câm miệng!" Mộ Uyển Nhu hét lên một tiếng, bàn tay phải nâng lên.
"Chát" một tiếng, một cái tát tàn nhẫn rơi lên mặt Ngải Luân.
Ngải Luân cũng không vì vậy mà dừng lại: "Còn không phải là lúc đầu em cướp mất ngọc bội của cô ấy, trời xui đất khiến được ông Mộ đưa về nhà họ Mộ sao! Người ở bên cạnh Mộ Nhã Triết hiện giờ nên là Vân Thi Thi chứ không phải là em! Mộ Uyển Nhu, cho tới giờ em vẫn chưa nhìn rõ sự thật sao? Vốn dĩ Mộ Nhã Triết không thuộc về em, không nên thuộc về em, cho dù em cưỡng cầu sẽ không có kết quả!"
"Câm miệng! Câm miệng câm miệng!"
Mộ Uyển Nhu giống như nổi điên lên, lấy tay bịt chặt lỗ tai, thấy Ngải Luân vẫn chưa chịu dừng lại, cô ta lại giơ tay lên cao lần nữa, nhưng lần này bị Ngải Luân đưa tay lên giữ chặt.
"Uyển Nhu, coi như em muốn giết đứa bé này, vậy em nói cho tôi biết, em làm cách nào để lừa gạt nhà họ Mộ, làm thế nào để qua được tai mắt người khác, bỏ đi đứa bé này mà thần không biết quỷ không hay?"
Ngải Luân cười lạnh một tiếng: "Em đừng quên, thành phố này lớn như vậy, tất cả các bệnh viện đều có tai mắt của nhà họ Mộ! Thế lực nhà họ Mộ lớn thế nào, chắc em phải biết rõ chứ? Hay là em định đi tìm một