"Nói như vậy, Mộ Uyển Nhu chính là người đã trộm ngọc bội của em mười lăm năm trước sao?" Tần Chu nói ra nghi vấn trong lòng.
Vân Thi Thi gật đầu một cái, ánh mắt u ám.
"Anh nghe nói, Mộ Uyển Nhu được nhà họ Mộ nhận về mười lăm năm trước, nghe nói, trước kia ông Mộ có một người con gái nuôi tên là Mộ Khuynh Thành. Mặc dù không phải huyết mạch của nhà họ Mộ nhưng ông Mộ vẫn rất yêu thương bà ấy, nâng niu như hòn ngọc quý trên tay. Nhưng mà hơn hai mươi năm trước, Mộ Khuynh Thành chưa lập gia đình đã có thai, ông Mộ vì muốn che giấu chuyện xấu này nên đã bắt bà ấy bỏ đứa bé đi. Nhưng mà sau đó... Mộ Khuynh Thành lại mất tích. Ông Mộ vì tìm con gái nuôi mà lật tung cả thành phố lên nhưng vẫn không hề có chút tung tích. Mặc dù vậy, cho dù chỉ có một chút manh mối thì ông ấy cũng chưa từng bỏ qua. Sau đó, anh nghe nói..."
Giọng của Tần Chu đột nhiên thấp xuống: "Mộ Khuynh Thành thì đã tìm được, nhưng mà... đã chết."
Tim Vân Thi Thi như dừng lại một nhịp: "Chết rồi sao?"
"Phải. Chết vì một vụ tai nạn xe, vô cùng thê thảm." Tần Chu lắc đầu một cái, có chút bất đắc dĩ: "Ông Mộ vì thế mà đau lòng đến mức không muốn sống nữa, sau đó lại bắt đầu tìm kiếm tung tích hai đứa con của Mộ Khuynh Thành."
"Mộ Khuynh Thành..." Vân Thi Thi kinh ngạc nói: "Em chỉ biết mẹ ruột của em họ Tần tên Trừng."
"Mẹ em chưa từng nhắc qua thân thế của em sao?" Tần Chu nghi ngờ hỏi.
"Không có!"
Vân Thi Thi lắc đầu một cái, lại nói: "Đối với thân thế của em, mẹ em vẫn luôn giữ im lặng, chỉ nói với em rằng trong thành phố này có một nhà họ Mộ, trong nhà họ Mộ có một người tên là Mộ Thịnh, là người tàn nhẫn độc ác nhất trên đời, bảo em cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được bước vào cửa nhà họ Mộ."
"Mộ Thịnh?"
Tần Chu kích động đứng bật dậy, nghiêm túc nói: "Ở thành phố này chỉ có một nhà họ Mộ, chủ của nhà họ Mộ chính là Mộ Thịnh, mẹ của em không phải chính là Mộ Khuynh Thành chứ?"
"..." Vân Thi Thi chợt im lặng.
Tần Chu lại nói: "Chẳng lẽ Mộ Uyển Nhu trộm mất ngọc bội