Tinh Trạch... Tên dễ nghe như vậy!
Nhớ tới Tần Chu đã từng nói qua, hình như có rất ít người dám trực tiếp kêu tên anh như vậy lắm, mà còn được anh cho phép gọi như vậy nữa chứ, như vậy cô có được tính là bạn tốt hay không?
Nghĩ tới đây, Vân Thi Thi mím môi mỉm cười.
Bữa ăn cơm Tây theo một khuôn khổ, nhưng mà nhà hàng Tây được chào bằng món thịt bò bít tết, món ăn này ở đây rất mỹ vị, đặc sắc.
Cố Tinh Trạch gọi món theo khẩu vị của mình, gọi chút đồ tráng miệng, lại gọi một phần bít tết năm phần chín, Vân Thi Thi thật sự có chút mờ mịt rồi!
Nhìn menu hình ảnh bít tết rực rỡ muôn màu, khiến người ta thèm chảy nước miếng, mỳ Ý, xem ra cô phải ăn thật nhiều, còn có đồ ngọt tinh xảo, kem, xem có chút hoa cả mắt rồi.
Cô chưa bao giờ ăn cơm tây, cũng không có chủ ý của mình, thiệt tình không biết nên thêm hay bớt gì cho tốt, nhìn cái này, ăn rất ngon, cái kia, cũng ăn rất ngon, nhất thời có chút do dự!
Hôm nay bụng cô như muốn đại náo, trong lòng có ý nghĩa muốn ăn mỗi thứ một chút nhưng lại sợ ăn không hết, quá lãng phí, vì thế đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Cố Tinh Trạch.
Cố Tinh Trạch lấy khăn giấy ra, đang cẩn thận lau chùi dao nĩa, không chú ý tới ánh mắt của cô.
Vân Thi Thi có chút thất bại cúi đầu xuống lại là buồn bực chu môi lên, liếc mắt nhìn menu một cái, vì thế ngẩng đầu cười nói: "Lấy giống phần của anh ấy là được!"
Mặc dù không biết anh kêu món gì, có điều là khẩu vị của anh, bữa ăn này nên ăn thật ngon vậy! Cô vẫn tin tưởng ánh mắt của anh.
Nhân viên phục vụ gật đầu, lại cung kính hỏi: "Xin hỏi, phần bít tết của cô cũng rắc ít tiêu và năm phần chín thôi sao?"
Vân Thi Thi gật đầu, nhân viên phục vụ, mỉm cười gật đầu lui ra.
Vân Thi Thi thỏa mãn nhếch môi, quay sang, nhìn thấy Cố Tinh Trạch lại lấy khăn giấy lau chùi lần thứ hai, không biết vì sao ánh mắt của cô hoàn toàn bị ngón tay trắng nõn