Đột nhiên Lý Thừa Trạch có hứng thú đánh giá Vân Thi Thi, đôi mắt hơi hơi sáng lên, thấp giọng nói: "Minh Lan, tên cô gái ngồi bên cạnh anh ta là gì! Nếu có thể kéo cô ấy tới tay..."
Diệp Minh Lan trợn mắt nhìn anh ta, khinh thường hừ lạnh, "Nhìn tình tình của anh sao? Thế nào? Để ý tới bạn gái của người khác rồi hả? Cũng muốn trâu già gặm cỏ non rồi sao!"
"Cô giúp tôi nghĩ cách, kéo cô gái này tới tay? Đến lúc đó, tôi đưa cho cô chiếc Hermes số lượng có hạn!"
"Ai hiếm lạ!" Diệp Minh Lan tức giận đẩy vai anh ta, khóe môi cong lên châm chọc, "Được lắm, làm giấc mộng xuân thu của anh thôi! Bạn gái của Tinh Trạch cũng dám động tới sao? Chán sống rồi hả?!"
Ánh mắt Lý Thừa Trạch có chút hưng phấn, cúi đầu nói: "Không phải là một người phụ nữ thôi sao? Thủ đô còn có người phụ nào mà Lý Thừa Trạch này không giải quyết được sao? Ha ha, nhìn cô gái kia rất ngọt! Lần trước không phải cô ta và anh Mộ cùng một chỗ sao? Tám phần cũng là anh Mộ chơi đùa chán rồi bỏ qua!"
Diệp Minh Lan bị Lý Thừa Trạch nhắc tới như vậy, nhìn về phía Vân Thi Thi nhiều hơn, cũng lập tức nhận ra, cô gái này là người cùng ăn cơm với Mộ Nhã Triết lúc trước.
Khó trách cảm thấy nhìn quen mắt!
Suy nghĩ đến lần trước, cô bị bọn họ đuổi ra ngoài thì tức giận.
Nhưng nghĩ lại, hôm nay người phụ nữ này đi cùng với Cố Tinh Trạch, sợ là bị anh Mộ chơi ngán, lúc này muốn ở bên cạnh Cố Tinh Trạch để nổi tiếng đi?
Ha ha! Nghĩ lại cảm thấy cô ta rất đáng thương.
Nói đến đó, trong lòng cô ta cân bằng hơn nhiều.
"Vẫn là thôi, bây giờ tốt xấu người ta cũng là bạn gái Cố Tinh Trạch, tôi cũng không thể làm mất mặt Tinh Trạch được!"
Lý Thừa Trạch không cho là đúng nhíu mày, "Không phải là một người phụ nữ thôi sao? Sao hả, Cố Tinh Trạch là nhân vật thế nào, dạng phụ nữ gì mà chưa gặp qua? Người phụ nữ chỉ mong được dán lên người anh ta? Còn có nhiều phụ nữ còn muốn leo lên giường anh ta, anh ta còn để ý một