Hữu Hữu… cô không thể để bất cứ ai cướp đi con trai cô.
Vân Thi Thi giật mình, giờ đã là buổi chiều rồi, từ sáng đến giờ Hữu Hữu không nhìn thấy cô, có lẽ cậu nhóc đang rất lo lắng cho cô.
Theo thói quen, cô sờ sờ túi của mình, nhưng cô phát hiện ra đây không phải là bộ đồ của cô, cả điện thoại cũng không cánh mà bay.
Cô muốn quay vào phòng tìm điện thoại di động, nhưng cô thư kí lại ngăn cản cô.
“Cô Vân, cô muốn làm gì…?”
“Điện thoại tôi còn trong đó…” Vân Thi Thi không dám nói việc cô muốn gọi điện cho Hữu Hữu, nhưng Hữu Hữu ở nhà, cô rất lo lắng cho con trai mình.
Lý Lan cười, từ trong tập hồ sơ lấy ra một chiếc điện thoại mới tinh, mỉm cười nói: “Đây sẽ là điện thoại mới của cô, cô yên tâm, danh bạ đều đã được lưu lại vào trong này rồi”
Di động này, là iphone của apple, màn hình lớn, mạng 4G tốc độ cao, con có mở khoá bằng nhận diện dấu vân tay, trị giá của nó chắc cũng phải vài ngàn nhân dân tệ chứ chẳng ít.
Vân Thi Thi tới bây giờ cái điện thoại mấy trăm tệ cũng chẳng dám mua, chứ đừng nói đến mấy ngàn tệ.
“Cho… cho tôi sao?” Cô ngốc lăng cầm lấy điện thoại, không hiểu tại sao lại cho cô cái điện thoại này.
“Đúng vậy, điện thoại của cô đã hư rồi, đây chỉ là chút tâm ý của tổng giám đốc thôi, xin cô hãy nhận lấy”
Trong lòng cô cảm thấy thật kì quặc, điện thoại cô đang bình thường, sao lại hư được? Cô không biết rằng Mộ Nhã Triết cầm trên tay cái điện thoại cổ lỗ sỉ của cô thì đã trực tiếp ném luôn vào xọt rác rồi.
Vân Thi Thi cảm thấy hơi lo lắng, cầm cái điện thoại mấy ngàn tệ trên tay, tay cô thật muốn phỏng.
Cô thật muốn biết những chuyện xảy ra tối qua, có phải cô đã bị tên tổng giám đốc này ăn lần nữa rồi không?
Thư kí thì đang ở đây, xem ra vị tổng giám đốc kia cũng không đến gặp cô, chắc chỉ muốn cô uống thuốc để phòng rắc rối về sau thôi.
Đối với người thuê cô, vị tổng giám đốc nào đó, một chút ấn tượng, cô cũng không có.Tối hôm đó, cô bị bịt mắt, suốt một đêm, từ khi người đó đến đến khi rời