“Người đó không ngừng yêu cầu chứng minh tình yêu. Luôn có ý nghĩ về ‘khả năng sẽ xuất hiện tình địch’, ý nghĩ sẽ kích động tâm lý, khiến người đó trở nên ích kỷ, đa nghi và hay trỉ trích đối phương. Loại này mới đầu sẽ không có biểu hiện gì lớn, chỉ âm thầm khó chịu trong lòng, nhưng càng về sau sẽ càng không nhịn được mà tấn công đối phương.”
Mộ Nhã Triết ngẩn ra một chút.
Những biểu hiện càng sau mà Mẫn Vũ nêu ra lại càng sát với biểu hiện của anh là sao?
Chẳng lẽ, hôm đó anh nổi trận lôi đình khi trông thấy cảnh Cố Tinh Trạch hôn môi cùng Vân Thi Thi cũng là biểu hiện ghen tuông hay sao?
Nhưng nhìn người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác ở bên nhau, phẫn nộ không phải là đương nhiên sao?!
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên thân mình hơi hơi ngả về phía trước, đôi tay nắm chặt, ấn đường nhíu lại: “Mẫn Vũ.”
“Có, thưa ông chủ!”
Mộ Nhã Triết có chút do dự hỏi: “Một người đàn ông ăn giấm một người phụ nữ, điều này là bình thường sao?”
Mẫn Vũ giật mình, lập tức cúi đầu, đầu ngón tay lướt trên trang sách: “Xoàn xoạt".
Mộ Nhã Triết bị tốc độ tay khiếp sợ của anh ta làm cho ngẩn người: “……”
Mẫn Vũ ngay sau đó đã tra được mục lục, lập tức dùng giọng nói biểu cảm nhất diễn thuyết: “Không ăn giấm thì không tồn tại tình yêu. ‘Giấm’ không chỉ là thực phẩm mà còn là gia vị của tình yêu. Hơn nữa nồng độ của giấm có quan hệ trực tiếp với cung bậc tình yêu. Cho nên nhìn lại từ trước đến nay, nếu ngài đang ở một mối quan hệ yêu đương nhưng lại chưa từng ăn giấm, vậy thì cái gọi là tình yêu kia có phải là thật không? Thực hành là cách duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Ghen là thước đo kiểm nghiệm chân tình giả ái chuẩn mực.”
“Nói cách khác, một người đàn ông ghen người khác, đó là bởi vì anh ta yêu cô ấy, để ý cô ấy?” Mộ Nhã Triết những ý vừa rồi lại thành một câu chân lý.
Mẫn Vũ có chút chần chờ gật gật đầu: “Đại khái là như vậy.”
Mộ Nhã Triết nhíu mày, mi mắt buông xuống, làm như suy nghĩ sâu xa.
Bỗng dưng, anh ngước mắt, tầm mắt nghi hoặc mà khó hiểu dừng ở trên người Mẫn Vũ.
Cảm thấy người đằng sau đang nhìn mình chăm chú, đầu vai Mẫn Vũ khẽ rùng mình.
“Mẫn Vũ?”
“Ông chủ, mời nói.”
“Anh đã từng yêu đương chưa?”