Cô ta thích Mộ Nhã Triết?
Vân Thi Thi mấp máy môi, chưa từng quên cảnh mà cô nhìn thấy ở bệnh viên lần trước.
Cô ta vì anh, quyến luyến sự cưng chiều của anh, biểu cảm trên mặt cũng không phải là sự ỷ lại của một người em đối với anh trai.
Mà là ham muốn chiếm hữu.
Khao khát được yêu.
Muốn, mà không thể nào được.
Không thể nghi ngờ, Tống Ân Nhã thích Mộ Nhã Triết.
Chỉ là hoặc nhiều hoặc ít, bởi vì luân lý đời thường mà không thể biểu hiện rõ ràng.
Nhưng ít nhất là ở trong lòng Tống Ân Nhã, tình cảm đối với Mộ Nhã Triết không đơn giản như vậy.
Vân Thi Thi có chút hiểu được.
Ở mặt ngoài khinh miệt cô là người thứ ba.
Trên thực tế, trong lòng Tống Ân Nhã sao có thể không khát vọng có thể lấy thân phận một người con gái đứng bên cạnh Mộ Nhã Triết?
Không phải là thân phận em họ.
Sau khi hiểu ra, Vân Thi Thi nhếch môi cười, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ cô nói sai một điểm."
"Cái gì?" Tống Ân Nhã ngạc nhiên.
"Tôi không phải là người thứ cha chen chân vào cuộc hôn nhân kia." Vân Thi Thi nhíu mày, nét mặt biểu lộ sự tao nhã mà lạnh lùng mỉm cười: "Mộ Nhã Triết có vợ chưa cưới, cũng không phải chỉ là đính hôn thôi sao, kết hôn rồi sao? Cũng không có đi. Chen chân hôn nhân mà cô vừa nói, từ đâu mà có?"
"Nhưng anh Mộ và Mộ Uyển Nhu đã đính hôn rồi!" Tống Ân Nhã tức giận thốt ra.
Nhưng Vân Thi Thi chỉ chú ý tới lời của cô ta.
Mộ Uyển Nhu.
Không nghĩ ngợi gì gọi thẳng tên như thế.
Nói vậy, đối với Mộ Uyển Nhu là vợ chưa cưới của Mộ Nhã Triết này, cô ta cũng không bằng lòng.
Vân Thi Thi cười: "Thì sao? Đính hôn mà thôi, dòng họ đề ra hôn ước, hai người đó cũng không yêu nhau, lại không có tình cảm. Chen chân? Ha ha."
Một tiếng cười lạnh, nhưng đã hoàn toàn khiến Tống Ân Nhã bị chọc giận.
Bởi vậy, cô ta cũng có chút không đắn đo, cười khẩy nói: "Ha ha! Cô quả nhiên là ngu ngốc! Cô thật sự cho rằng anh Mộ là thật tâm thích cô sao? Anh ấy đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi! Cô còn tưởng rằng cô thật sự có thể leo cao, thuận lợi vui vẻ, danh chính ngôn thuận gả vào