“Vậy con kêu một tiếng “cha” có được không?”
Mộ Nhã Triết nhìn cậu, khóe môi phảng phất nét cười.
Ánh mắt Vân Thiên Hữu biến đổi, biểu cảm trên mặt càng trở nên lạnh lẽo.
Muốn nhóc gọi người đàn ông này là “cha”?
Trong mắt Hữu Hữu lộ ra vẻ khinh bỉ.
“Để tôi kêu chú là cha? Hừ, nằm mơ đi!”
Hữu Hữu kiêu ngạo quệt miệng, giương đầu nhỏ lên cao, mặt mày mười phần trẻ con.
Người đàn ông này quả thực nghĩ hay lắm!
Muốn cậu gọi là cha, còn chưa lấy được mẹ cậu, đã muốn cậu gọi rồi sao?
Có khả năng à?
Mộ Nhã Triết nhướng mày, gật gật đầu: “Nhóc con mạnh miệng! Thật không gọi?”
“Nghĩ hay lắm.”
Ba chữ, một chút cũng không nể mặt mà thẳng thừng bác bỏ.
Vân Thiên Hữu không chút nào nể mặt anh, lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Mộ Nhã Triết bất đắc dĩ lắc đầu một cái, dáng vẻ dường như rất buồn phiền: “Cái này...Cha không thể làm gì khác hơn ngoài việc nói chuyện của con cho mẹ con nghe.”
“Chuyện của tôi?”
Chuyện gì của cậu?
Vân Thiên Hữu có chút cảnh giác, híp híp mắt, đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhíu mày nghi ngờ hỏi: “Chú nói mấy lời này có ý gì?”
Mộ Nhã Triết từng bước dụ dỗ: “Nhóc con, con thử đoán xem, nếu để mẹ con biết con là ông chủ của công ty Nhạc Trí, thì sẽ như thế nào?”
Lông mày đẹp đẽ của Vân Thiên Hữu chau lên, nghiêm túc suy nghĩ một chút, bỗng dưng phản ứng lại, lập tức liếc xéo anh một cách lạnh lùng, hừ một tiếng, nghi vấn: “Chú đang uy hiếp tôi?”
“Ừ.” Mộ Nhã Triết thản nhiên gật đầu thừa nhận.
Khóe mắt của vân Thiên Hữu giật giật liên tục, đùa cợt nói: “Mộ Nhã Triết, chú thậm chí còn vô liêm sỉ đến mức này nữa sao?”
Người đàn ông nào đó đàng hoàng trịnh trọng, càng vô liêm sỉ gật gù: "Ừm, dám, có muốn thử một chút hay không?"
“...” Vân Thiên Hữu run lên.
Người đàn ông này, thực sự rất là vô liêm sỉ?
So với trong tưởng tượng của cậu thì còn vô liêm sỉ hơn.
Sự uy hiếp của anh, Hữu Hữu không đoái hoài đến, chỉ cười lạnh: “Mộ Nhã Triết, chú cho rằng bằng cái này thì có thể uy hiếp được tôi? Chuyện liên quan đến thân phận của tôi, sớm muộn gì tôi cũng nói chuyện thẳng thắn với mẹ! Chỉ là chuyện sớm muộn, chú không uy hiếp được tôi đâu.”
“Ồ? Thật không?”
Mộ Nhã Triết liếc xéo cậu, âm cuối cố tình kéo dài, bánh bao nhỏ nghe xong, liền phát hiện trong mắt người đàn ông lóe sự gian xảo.
Trong lòng bất thình lình run rẩy.
Càng bị nụ cười của người đàn ông này