Nhan Băng Thanh lạnh nhạt nói xong, chậm rãi đứng dậy, dáng người tao nhã xinh đẹp, giống như nữ vương, cao cao tại thượng.
Cô ta đi đến Vân Thi Thi trước mặt, trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, hiển nhiên đứng sóng đôi với cô, chẳng thèm ngó tới.
"A! Thánh mẫu sao? Vậy mà vì một trợ lý cố ý chạy đến trước mặt tôi, thế nào, dù là tôi làm cho thì thế nào?"
Nhan Băng Thanh nói xong, ánh mắt trong một cái chớp mắt đã trở nên đặc biệt âm độc: "Tôi là cố ý! Thì thế nào?!"
Khiêu khích trên mặt, giống như đang không tiếng động nói, dù là tôi cố ý, cô có năng lực làm gì tôi.
Vân Thi Thi híp mắt, đáy mắt hiện lên một tia lửa giận.
Nhan Băng Thanh này, quả nhiên là vì nhằm vào cô, cho nên xuống tay với trợ lý của cô?!
Lòng của cô ta sao ngoan độc như vậy?
Mộc Tịch phía sau thấy vẻ mặt khiêu khích của Nhan Băng Thanh, lại thoáng nhìn trong mắt Vân Thi Thi không ngừng hiện lên ẩn nhẫn, sắp phát tác lửa giận, sợ làm lớn chuyện, không ngừng dắt tay cô, nhỏ giọng ngập ngừng: "Đi thôi! Đi thôi...”
Cô ấy cũng không muốn gây chuyện thị phi.
Nhan Băng Thanh nâng mắt, nhìn thoáng qua vẻ khẩn trương của Mộc Tịch, không khỏi cười: "Cô xem, trợ lý của cô khẩn trương giùm cô kìa! Ngay cả cô ta cũng biết, không cần dễ dàng đắc tội với tôi, chỉ có cô, không để tôi vào mắt.”
Vân Thi Thi nghe vậy, lại đùa cợt nhíu mày.
"Vân Thi Thi, đây chỉ là một lời khuyên mà thôi. Tôi cảnh cáo cô, cho dù có đạo diễn Lâm giúp đỡ, cũng không cần ỷ thế hiếp người! Cô là nữ chính thì thế nào? Giờ cô đang nổi, thì thế nào? Tôi nói cho cô biết, trong studio, cô là vãn bối, tôi là trưởng bối! Phiền cô, không cần cả ngày cứ giữ tư thế đó, cao cao tại thượng, tôi nhìn thấy rất phiền.”
Nhan Băng Thanh tự nói xong, lại thình lình bị tiếng cười lạnh mỉa mai của Vân Thi Thi ngắt lời.
Trên mặt Nhan Băng Thanh bị kiềm hãm, lại nghe Vân Thi Thi đùa cợt nói: "Tôi nghe nói, cô không tốt nghiệp nổi trung cấp đã tiến vào giới diễn viên nghệ sĩ rồi.”
"Có ý gì?"
Tim Nhan Băng Thanh đập nhanh.
Trình độ văn hóa không cao, bằng cấp thấp, vẫn khiến cô ta khó chịu.
Cô ta tuyên