Vân Thiên Hữu vừa nói, xoay người, ôm hông của cô, dịu dàng nở nụ cười: "Bắt lấy trái tim mẹ, trước tiên từ việc bắt lấy dạ dày của mẹ! Như vậy, mẹ sẽ ỷ lại Hữu Hữu! Không thể rời bỏ Hữu Hữu!"
Thế giới của cậu, càng nhiều thời gian, có thể trải qua ngươi lừa ta gạt sớm hơn những đứa trẻ khác, thế gian âm u, thậm chí là gió tanh mưa máu.
Nội tâm của cậu giống như hai cực phân hoá, hai mặt cực đoan.
Một mặt xấu bụng, tối tăm, thành thạo điêu luyện đùa bỡn thế giới to lớn trong lòng bàn tay.
Một mặt, thì lại ngây thơ, thiện lương, thậm chí có thể nói là đơn thuần. Nhưng mà một mặt này, chỉ đối với một mình Vân Thi Thi.
Có thể nói, ở trong mắt cậu, mẹ chính là cõi cực lạc cuối cùng trong lòng cậu.
Cậu cũng cố gắng muốn bảo vệ, không cho mẹ bị tiêm nhiễm bất kỳ một chút âm u trên cõi đời này.
Đem hết toàn lực, bảo vệ một phần tịch thổ* này.
*Tịch thổ: chốn bồng lai, thế giới Tây phương cực lạc của Phật A Di Đà
Ở trước mặt Vân Thi Thi, từ đầu đến cuối cậu đều dùng vẻ mặt ngây thơ thuần túy của một đứa trẻ.
Muốn để mẹ ỷ lại cậu, không thể rời bỏ cậu.
Như vậy, mẹ sẽ vĩnh viễn ở cùng với cậu.
Vân Thi Thi không khỏi bật cười: "Hữu Hữu bảo bối, coi như con làm cơm ăn không ngon, mẹ cũng sẽ không rời bỏ Hữu Hữu.”
"Nhưng mà, rõ ràng có thật là nhiều người muốn cùng Hữu Hữu cướp mẹ đấy!"
Hữu Hữu không vui oán giận.
Chính là Tiểu Dịch Thần.
Mộ Nhã Triết cũng vậy.
Thậm chí còn có Cố Tinh Trạch, cũng có ý nghĩ đó đối với mẹ.
Cậu rất bất an.
Một mặt lý trí cho rằng, bên cạnh mẹ dù sao cũng nên xuất hiện một người, làm bạn một đời với mẹ.
Nhưng có một mặt lại ấu trĩ cho rằng, mẹ có cậu là đủ rồi, mẹ muốn cái gì, cậu có thể cho mẹ cái đó, như vậy chẳng lẽ còn không đủ sao?
Cực kỳ mâu thuẫn.
Cậu không học được hào hiệp buông tay, trơ mắt mà nhìn mẹ tập trung vào ôm ấp người khác.
Loại ý nghĩ này, có phải là bệnh trạng không?
Trong lòng Hữu Hữu hoàn toàn lo lắng.
Có lúc cậu cảm thấy, ý muốn sở hữu của mình mãnh liệt quá đáng.
Biết rõ loại ý nghĩ này là không lý trí, không hiện thực, nhưng cậu luôn không khống chế được chính mình.
Có phần xoắn xuýt.
Mẹ là người thân của cậu, cậu có thể cho mẹ tình yêu thương, nhưng không thể cho mẹ người yêu.
Cậu không nên ích kỷ như thế.
Như vậy, không thể nghi ngờ là bắt cóc.
Vân Thiên Hữu xoay người, nặng nề cầm lại con dao,