Ba người đều im lặng, hờ hững với Nhan Băng Thanh.
"Đi ra ngoài!"
Nhan Băng Thanh hơi nâng cao, lại hạ lệnh đuổi người, Vân Thi Thi vẫn không có động tĩnh gì.
Cô ta khó thở, đi tới trước mặt Vân Thi Thi đưa tay gạt tất cả đồ trang điểm xuống đất.
Phấn nền, bóng mắt, phân tán rơi xuống đất, một đống hỗn độn.
Đinh Ninh ngẩn ra, có chút không hiểu được ngẩng đầu nhìn cô ta.
Tất cả những đồ đó đều là của cô ấy, cô ấy nhìn ra được, Nhan Băng Thanh chán ghét Vân Thi Thi, nhưng có cần liên lụy người vô tội không?
Nhưng mặc dù đầy bụng bực tức, Đinh Ninh cũng giận mà không dám nói
Bởi vì, cô ta là Nhan Băng Thanh.
Thế lực phía sau, là Dương Thọ Trình ông chủ Âu Hoàng, hậu trường rất lớn, ai dám đắc tội.
Cũng chỉ có Vân Thi Thi, nghé con không sợ hổ thôi
Vân Thi Thi nhàn nhạt nâng mắt lên, liếc xéo cô ta một cái, ánh mắt giống như đang chất vấn hành động ngây thơ của cô ta: “Sao hả?"
"Tôi đang nói chuyện với cô, cô không để ý tới là có ý gì, cô muốn đùa giỡn tôi sao!" Nhan Băng Thanh cuồng loạn chất vấn, ánh mắt lạnh như băng ác độc nhìn cô, sắc lạnh giống như rắn hổ mang.
"À, tôi không nghe thấy.”
Vân Thi Thi điềm nhiêm giải thích một câu qua loa.
Nhan Băng Thanh tức giận: "Cô rõ ràng nghe được!"
"Mà tôi cũng không có nghe cô đang nói tiếng người?" Trên mặt Vân Thi Thi không sợ hãi gợn sóng, trên mặt trầm tĩnh.
Cô lời ít mà ý nhiều nói một câu, vô cùng trào phúng châm chọc, phía sau Đinh Ninh và Mộc Tịch đều giật mình không nhỏ.
Vân Thi Thi, mặc dù ói chuyện rất bình tĩnh, nhưng trong lời nói đều bao hàm kiêu ngạo không ai sánh bằng.
Sao cô dám nói chuyện với Nhan Băng Thanh như vậy?
Chẳng lẽ cô không sợ đắc tội Nhan Băng Thanh sao?
Hay cô thật sự nghé con mới đẻ không sợ hổ, cô cũng không biết Nhan Băng Thanh có bối cảnh thế nào sao?
Trong lòng Mộc Tịch cuồng nhảy lên.
Quả nhiên.
Nhan Băng Thanh bị câu nói của cô châm chọc tức giận đến sắc mặt đỏ lên, mặc dù trên mặt tràn đầy son phấn rất dày, cũng không che dấu được sắc đỏ trên mặt cô ta.
Cô ta hung hăng trừng mắt nhìn cô, tức