Mặt Vân Thiên Hữu không chút thay đổi mà nói: "Không phải."
"Không phải sao?"
"Tôi đắp chăn cho anh? Anh thấy có thể sao?" Trong mắt Vân Thiên Hữu ghét bỏ, hỏi lại.
Ánh mắt Tiểu Dịch Thần lộ vẻ thất vọng, có chút ngoài ý muốn: "Vậy... cái chăn trên người anh..."
"Là tự cậu lấy sang." Vân Thiên Hữu lấy khăn mặt lau tóc, lạnh nhạt nói.
Tiểu Dịch Thần lập tức giải thích: "Anh đi ngủ không có thói quen giành chăn."
Vẻ mặt Vân Thiên Hữu ghét bỏ liếc một cái, hừ lạnh: "Cậu đi ngủ còn nói mớ, ầm ĩ muốn chết."
"... Trừ bỏ nói mớ, anh không có thói quen xấu nào." Tiểu Dịch Thần tủi thân biện bạch.
Bình thường đi ngủ cũng không nói mớ.
"Đạp chăn cũng không tính sao?" Hữu Hữu nhíu mày, hỏi lại.
"A..." Tiểu Dịch Thần kinh ngạc mở to hai mắt: "Oa, anh còn đạp chăn sao?"
"Lúc ngủ còn chảy nước miếng!" Vân Thiên Hữu càng ghét bỏ: "Tôi còn ảnh chụp, cậu muốn xem không?"
Tiểu Dịch Thần mím môi, tủi thân không chịu được, lên án: "Em vậy mà lại còn chụp ảnh!"
Khoé miệng Vân Thiên Hữu nhếch lên tà ác: "Làm sao? Tôi chụp ảnh, cậu có thể làm gì?"
Tiểu Dịch Thần nhìn cậu tươi cười, chớp mắt, bỗng nhiên như xuất hiện ảo giác.
Vân Thiên Hữu cười xấu xa, rất giống với Mộ Nhã Triết.
Thật sự quá giống.
Nụ cười của Hữu Hữu tươi tắn, quả thực y hệt như cha vậy.
Đúng là gen di truyền!
"Làm sao vậy?" Vân Thiên Hữu thấy anh trai nhìn mình, sờ sờ mặt, hỏi.
"Không sao cả." Tiểu Dịch Thần trầm mặc lắc đầu.
Hữu Hữu thấy anh không đôi co với cậu thì không kịp thích ứng, còn tưởng rằng mình đùa quá mức, vừa định an ủi vài câu, đã thấy Tiểu Dịch Thần bổ nhào qua, hai tay duỗi ra, lập tức kéo khăn tắm ra.
Mặt Vân Thiên Hữu ngẩn ra, bị anh thình lình "tấn công" bất ngờ nên không kịp phòng bị, khăn tắm trên người bị Tiểu Dịch Thần kéo ra, cầm trong tay.
"Ha ha ha! Em dám chụp ảnh anh, anh cũng chụp ảnh em!"
Tiểu Dịch Thần một tay cầm khăn tắm, ra vẻ nói.
"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Trả khăn tắm lại cho tôi!" Vân Thiên Hữu thẹn quá thành giận, lập tức đưa tay che