Cửa thang máy mở ra, Cố Tinh Trạch đi vào.
Mà Vân Thi Thi cùng vừa trả lời tin nhắn của Hữu Hữu xong, liền đi theo vào.
Nhưng cô mới vừa đặt chân vào phía trong, liền chỉ cảm thấy dưới chân đang rung chuyển kịch liệt, toàn bộ đèn trong thang máy bỗng nhiên lập lòe vài cái, ngay sau đó, thang máy giống như mất khống chế.
Mà lúc này, một nửa người Vân Thi Thi đã ở trong thang máy, mắt thấy cửa thang máy đang khép lại, cô sẽ bị kẹt lại.
Cố Tinh Trạch vội vàng cầm cánh tay của cô, kéo cả người cô vào trong thang máy.
Vân Thi Thi đứng không vững, cả người liền nhào vào lòng của anh.
"Bịch." Chiếc điện thoại rơi xuống đất.
Hai người bởi vì thang máy rung chuyển, đều ngã xuống trên mặt đất.
Ngay sau đó, liền giống như mất đi trọng tâm, thang máy đang rơi dần xuống dưới, "Phanh" một tiếng, cả thang máy rơi mạnh, "Ầm" một tiếng vang thật lớn vang lên, va chạm kịch liệt, người nhân viên đang ngủ gật cũng phải giật mình hoảng hốt.
Cố Tinh Trạch theo bảo năng ôm chặt Vân Thi Thi trong ngực, tấm lưng va chạm với mặt đất cứng rắn, một chớp mắt kia, tất cả xương khớp trong người anh đều bị đánh vỡ.
Đèn trong thang máy lúc này đã tắt hẳn, toàn bộ xung quanh đều tối om, hoàn toàn tĩnh mịch.
Vân Thi Thi đến lúc này vẫn không kịp phản ứng, chưa hình dung được chuyện gì vừa mới xảy ra, sau khi chấn tĩnh bản thân, cô nhìn ra bốn phía, đều làm một mảng tối om.
Xung quanh chỉ nghe vài âm thanh không rõ, không gian tối om càng làm cho người ta bất an.
"Thang máy trục trặc?"
Đó chính là suy nghĩ đầu tiên của cô.
Quay đầu nhìn về phía Cố Tinh Trạch, lại mơ hồ thấy vẻ mặt anh trắng bệch, tựa hồ trong lòng vẫn còn đang sợ hãi, hiển nhiên là vì sự cố vừa rồi.
Thử nghĩ, nếu là anh phản ứng không nhanh, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Thi Thi