Khiến cho một người biến mất trên đời không còn dấu vết, đối với cậu mà nói cũng không phải chuyện khó!
Mộ Nhã Triết nhìn thấy trong mắt cậu chút mánh khoé.
Xem ra, đứa con trai này cũng là có chút thủ đoạn!
Nhưng mà làm cha, tự nhiên không muốn tay con trai mình dính thứ không sạch sẽ.
Vì thế, anh nói: "Cho cha thời gian một tháng "
"Một tháng?"
Hữu Hữu hiển nhiên bất mãn, khoát khoát tay: "Nửa tháng!"
Mộ Nhã Triết nghĩ trong chốc lát, lập tức nói: "Được!"
Hữu Hữu nói: "Cha đừng làm cho con thất vọng! Dù sao thì cha cũng là cha của con, là người ưu tú, không nên lại để cho mẹ bị tổn thương!"
Mộ Nhã Triết định xoa xoa đầu cậu, lại nghe tiểu tử kia nghiêm trang nói: "Con biết vì sao cha còn chậm chạp án binh bất động."
"Có ý gì?"
"Cha đã sớm biết rõ thân phận Mộ Uyển Nhu nhưng vẫn chần chừ không giải quyết, con biết là vì nguyên nhân gì!"
"A...?"
Mộ Nhã Triết có chút ngoài ý muốn, ngồi xổm xuống, cùng cậu đối mặt: "Con nói một chút xem, nguyên nhân gì!"
"Cha đang đợi thời cơ."
Hữu Hữu nói tiếp: "Mộ Uyển Nhu là người ngay cả một đòn cũng không chịu nổi, có thể ở nhà họ Mộ lâu như vậy không bại lộ, sau lưng nhất định còn có người khác chống đỡ. Cha án binh bất động, là vì dụ rắn ra khỏi hang. Không phải sao?"
Mặt Mộ Nhã Triết cứng đờ, lập tức nói: "Gia nghiệp nhà họ Mộ lớn, bên trong dòng họ có biết bao nhiêu người trông mong vị trí người thừa kế. Tất nhiên phải diệt sạch sẽ những kẻ muốn đoạt quyền mới có thể ổn định được."
Anh chuyển đề tài: "Nhưng mà vì sao con lại biết được?"
"Không nói cho cha biết!" Hữu Hữu hai mắt nhìn trời: "Con chỉ có thể cho cha biết, con đã sắp xếp cơ sở ngầm vào nhà họ Mộ."
"..." Mộ Nhã Triết nheo mắt.
"Cơ sở ngầm?!"
"Phải!"
"Bao lâu rồi?"
"Chưa lâu, nhưng cũng nắm giữ được chút tin tức đáng tin cậy! Con chỉ nhắc nhở cha, Mộ Uyển Nhu và "người kia" đã bắt đầu có hành động. Mấy ngày qua, Mộ Uyển Nhu lợi dụng chức vụ,