Con gái rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, cơ hồ mù quáng trong tình yêu. Cô nhìn ra được, Tiếu Tuyết vô cùng để tâm Cao Nam, cô đã làm bạn với Tiếu Tuyết lâu như vậy, ấn tượng đối với Tiếu tuyết, vẫn luôn là cô gái mạnh mẽ vang dội.
Cô ấy rất khắt khe với đàn ông. Nhưng mà điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao xuất thân cô ấy hơn người, đàn ông bình thường, cô ấy chướng mắt.
Học đại học vài năm, con trai theo đuổi Tiếu Tuyết cũng có rất nhiều, nhưng cô ấy lại nói, tình cảm trong đại học luôn là không bệnh mà mất, bởi vậy không muốn lãng phí thời gian.
Mà với Cao Nam, nhìn ra được tấm lòng cô ấy dành cho Cao Nam.
Dù sao, đây là lần đầu cô nhìn thấy vẻ e lệ và ỷ lại chỉ cô gái nhỏ mới có trên mặt cô ấy.
Nhất là trước mặt Cao Nam, dựa sát vào nhau, trong mắt cô ấy hiện ra sùng bái.
Hẳn là cô rất yêu Cao Nam nhỉ?
Dù cô ấy tin tưởng cô, nhưng nếu biết bộ mặt thật của Cao Nam, không biết bị đả kích cỡ nào?
Huống hồ, tựa như Cao Nam nói, đây là tình cảm giữa họ, hình như cô không có lập trường xem vào?
Nhưng mà, cứ ngồi xem mặc kệ như vậy, nhìn người bạn tốt nhất bị một tên cặn bã đùa bỡn trong lòng bàn tay, đúng là... rất không đành lòng!
Vân Thi Thi muốn nói lại thôi, Tiếu Tuyết thấy hiếu kỳ: "Làm sao vậy!? Sao sắc mặt cậu kém như vậy, có phải cơ thể không khỏe hay không?"
"Không.” Cô lắc đầu.
Tính tình Tiếu Tuyết nôn nóng có tiếng, càng nóng nảy: "Vậy có phải có ai khi dễ cậu hay không? Bạn nói, ai dám khi dễ Thi Thi nhà chúng ta?"
Vân Thi Thi nhìn cô ấy, cuối cùng kiên định, vừa muốn mở miệng, đã thấy Cao Nam đi tới.
Lời của cô nhất thời nghẹn ngay cổ họng.
Cao Nam về đến trên chỗ ngồi, trên mặt hoàn toàn không thấy có gì bất thường, ngồi trên chỗ ngồi, vô cùng tự nhiên vươn tay, ôm bả vai Tiếu Tuyết, vẻ mặt trên mặt và gương mặt lỗ mãng vừa rồi trước mặt cô, tựa như hai người.
"Chờ lâu không!"
"Sao anh nhận cú điện thoại lâu như vậy?" Tiếu Tuyết không khỏi oán giận.
"Điện thoại công ty, có việc." Cao Nam ít ỏi nói hai câu, lời ít mà ý nhiều, nói xong, nhưng là ý tứ hàm xúc