Cao Nam xoay người, đánh Đỗ Gia Ngạn một quyền.
Đỗ Gia Ngạn bất ngờ không phòng ngự, chịu một đấm này của anh ta, gục trên mặt bàn, bát canh trên bàn trong nháy mắt bị lật đổ hết.
Thật là không xong, áo sơmi trắng anh ta mặc hôm nay đã trở nên dơ bẩn không chịu nổi.
"Anh làm gì vậy! Sao anh dám đánh Gia Ngạn!?" Hoàng Lệ Lệ cũng tức giận đứng lên, đẩy bạn học nữ tốt bụng đưa khăn tay tới ra, bày ra bộ dạng người đàn bà chanh chua, "Tiếu Tuyết, bạn trai cô đúng là giỏi lắm! Còn dám động thủ nữa hả? Vân Thi Thi đúng là đồ sao chổi, Tiếu Tuyết, cô muốn đối nghịch với tôi đúng không?"
"Mắc mớ gì đến Thi Thi! Cô đừng có tạt nước bẩn lên người cô ấy!"
Đỗ Gia Ngạn được người ta đỡ lên, miệng nhúc nhiech1, bỗng dưng phun ra một ngụm máu, một quyền này của Cao Nam, đánh gãy một cái răng của anh ta, anh ta giận đến không kiềm được!
Anh ta lại nhìn người mình, dơ bẩn không chịu nổi, nhất thời càng giận, tức giận ngẩng đầu tới, gương mặt hung ác: "Tiếu Tuyết, hôm nay cô cùng bạn trai của cô, ai cũng đừng hòng chạy!"
"Sao hả? Uy hiếp tôi?"
Mặt Cao Nam xanh mét: "Được lắm! Tôi cũng rất muốn xem, Đỗ Gia Ngạn anh tới cùng có bản lãnh gì, có thể làm gì được tôi!"
Sự bảo vệ của anh ta, khiến Tiếu Tuyết cảm động không thôi, tay vòng qua eo của anh ta, đồng thời oán hận trừng Hoàng Lệ Lệ.
"Hoàng Lệ Lệ, cô rất biết ỷ thế hiếp người nha! Không nghĩ tới sau khi cô tốt nghiệp, bản tính vẫn không thay đổi! Thù hận lúc còn đại học, tôi còn chưa tìm cô tính sổ nữa mà!"
Cao Nam vừa nghe Tiếu Tuyết nói vậy, không khỏi hơi nghi ngờ, hỏi: "Khi đó đại học hai người còn có thù?"
"Phải đó!"
Tiếu Tuyết hừ lạnh một tiếng: "Lúc ấy cô ta đến trường mua một túi xách LV làm giả rất tinh tế, em đã nhìn ra rồi, nói túi xách của cô ta chỉ là hàng loại A, sau đó gây gổ nhau. Kết quả... Cao Nam, anh đoán được không? Cô ta vậy mà dám kêu một bọn du côn ngoài trường tới trước cửa trường học bao vây em! Nếu không nhờ có Thi Thi bảo vệ em, vụng trộm báo cảnh sát, không biết em sẽ bị những người mà Hoàng Lệ Lệ kêu tới làm gì nữa!"
Nói xong, tức giận