Anh ta ngẩng đầu, khóc ròng: "Tôi thế nào cũng không sao, nếu cô hận tôi, cô bắt tôi làm gì thì tôi cũng bằng lòng! Tôi chỉ nói một câu, muốn tôi để mạng lại cũng không thành vấn đề! Nhưng mà, xin cô, tha cho người nhà của tôi đi!"
Hoàng Lệ Lệ cảm thấy vô cùng xấu hổ, che mặt, không biết làm sao.
Biểu cảm trên mặt Vân Thi Thi rất bình tĩnh, trong lòng đã thấy anh ta đáng thương.
"Anh đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không hận anh."
"Thật sao?!" Anh ta ngẩng đầu, nửa tin nửa ngờ.
Vân Thi Thi gật gật đầu.
Người làm sai cũng không phải anh ta, bụng dạ cô không hẹp hòi như thế, vì mấy câu nói kia, thì ép người ta vào đường chết!
Làm việc để lại đường ra, ứng xử để đường lui
Cô rất tin tưởng câu nói này.
Nếu, đây là trừng phạt, thì như thế cũng đủ rồi.
Nên dừng ở đây thôi!
"Vậy cô... Vậy cô bằng lòng giúp nhà họ Đỗ phải không?" Hai mắt Đỗ Gia Ngạn đẫm sương mù.
"Tôi sẽ thử!"
"Ý của cô là, có phải đã tha thứ cho tôi hay không!" Vẻ mặt Đỗ Gia Ngạn hết sức chân thành, cứ giải thích mãi, "Vân Thi Thi, tôi thật sự đã biết sai rồi, cầu xin cô tha thứ tôi, có được không?"
"Được rồi, anh nên đứng lên nhanh đi..." Vân Thi Thi bất đắc dĩ nói.
Lúc này Đỗ Gia Ngạn mới dám đứng dậy, vẻ mặt cuối cùng đã thoải mái hơn.
Hoàng Lệ Lệ thấy Vân Thi Thi đồng ý bỏ qua, cũng thoải mái một chút.
Bỗng nhiên Vân Thi Thi lại nói: "Hoàng Lệ Lệ, cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ là tha thứ cho anh ta, cũng không nói tha thứ cho cô."
Bởi vì có những lỗi lầm, cả đời cũng không có cách nào tha thứ!
Cô như vậy vừa nói, Hoàng Lệ Lệ chợt ngẩn ra, đang muốn nói gì đó, Vân Thi Thi đã đứng dậy: "Được rồi, việc này tôi sẽ nghĩ cách, hai người đi đi."
Nói xong, thì đi khỏi.
Để lại Hoàng Lệ Lệ và Đỗ Gia Ngạn còn đang ngẩn ngơ.
"Gia Ngạn, cô ta nói vậy là có ý gì?"
Đỗ Gia Ngạn xoa xoa nước mắt, nhìn thoáng qua cô ta, hừ lạnh một tiếng: "Cô ấy nói cái gì, trong lòng cô còn không rõ hả!?"
...
Lúc Vân Thi Thi về đến nhà, trời còn chưa tối hẳn.
Đẩy cửa phòng sách ra, Vân Thiên Hữu đang dạy Tiểu Dịch Thần làm