"Em..." Tống Ân Nhã ngẩn người.
Thật không ngờ anh lại nói như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn rất bao dung đối với cô ta.
Dù cô ta có làm sai chuyện gì thì anh cũng không hề trách mắng cô ta.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị anh nặng lời như vậy.
"Anh Mộ, anh có ý gì vậy?"
Cô ta hơi cong môi lên, giọng nói không vui: "Em làm gì mà quá đáng?"
"Không phải trong lòng em hiểu rõ nhất sao?" anh dừng một chút, nói: "Chuyện hôm nay, khiến anh rất giận! Anh không muốn nó lại xảy ra lần nữa! Niệm tình em còn nhỏ không hiểu chuyện, anh cũng không so đo với em! Dù sao, anh cũng không phải cha mẹ của em, không có nghĩa vụ dạy dỗ em! Nhưng em phải tự mình tới nói xin lỗi!"
Anh cố ý nhấn mạnh từ "tự mình", giọng không chút mềm lòng.
Tống Ân Nhã ngây ngẩn cả người!
Khi cô ta kịp phản ứng lại, tính tình điêu ngoa ương bướng nổi lên, không cam lòng nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bắt em xin lỗi cô ta? Em chả làm gì sai cả!"
"Em có sai hay không, trong lòng em tự biết!"
Giọng điệu của anh khó chịu, không hề cho cô ta chút mặt mũi nào, lạnh lùng nói: "Tống Ân Nhã, em nhớ kỹ, anh nuông chiều em, nhưng không phải là vô điều kiện! Nhớ kỹ, có một vài người, em không thể động vào!"
Lời này nói rất thẳng thừng.
Tống Ân Nhã kinh sợ, hoàn toàn không ngờ rằng, Vân Thi Thi lại chiếm vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh, đây là lần đầu tiên anh nặng lời với cô như vậy!
"Bây giờ, anh không so đo với em, nhưng sẽ không có lần thứ hai! Nếu để cho anh biết..."
Anh cũng không nói hết, muốn để cho cô ta còn chút đường lùi.
Nói xong, cúp máy.
Tống Ân Nhã cầm chặt di động trên tay mà thân thể run run, khi cô ta ổn định lại tinh thần thì điện thoại đã rơi trên đất rồi.
Dựa vào gì mà bắt cô ta phải xin lỗi?
Dựa vào cái gì?
Anh có thể che chở cho Vân Thi Thi như vậy?
Nói cái gì mà không thể dung túng vô điều kiện, trước đây đâu có thế!
Tống Ân Nhã bưng mặt khóc, toàn thân run khẽ.
Tất nhiên là cô ta sẽ không hạ mình mà tới xin lỗi Vân Thi Thi!
Ở nhà họ Tống cô ta cực kỳ cao ngạo vì được cưng chiều vô pháp