“Tôi không ghen, tôi chỉ…”
“Không cần giải thích đâu, tôi hiểu mà.” Biên Việt ngắt lời cậu.
Tiếng côn trùng kêu rả rích, gió thổi xào xạc. Lúc Phương Ninh Trí ngẩng đầu lên có chiếc lá vướng vào vai cậu. Biên Việt giơ tay lên nhưng không thu tay lại, chỉ phủi lá đi, lòng bàn tay mơn, trớn hai má cậu.
Hắn cười cười: “Coi cái mặt ghen của ai này.”
Phương Ninh Trí hơi nhếch môi rồi lại không nói gì.
Lúc sau cũng coi như hai người làm lành rồi nhưng thực ra chỉ là Biên Việt hết tức. Hắn đưa Phương Ninh Trí đến dưới tòa nhà.
Phương Ninh Trí đứng trước thang máy, bấm nút. Cậu nhìn về phía Biên Việt, đột nhiên thấy vai trầm xuống, khi cửa thang mở ra đã bị Biên Việt kéo vào trong.
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Biên Việt ôm mặt cậu, đè người vào trong góc. Cậu kêu lên, nhìn cửa thang máy đầy bất an.
“Đừng ở đây.” Phương Ninh Trí đè giọng xuống thật nhỏ.
Biên Việt thơm chóc một cái lên khóe miệng cậu rồi lại nhẹ nhàng cắn mô,i dưới. Hắn ghé vào tai Phương Ninh Trí hỏi nhỏ: “Tầng mấy?”
“Năm…” Phương Ninh Trí rối rắm đáp.
Thang máy vừa đến tầng năm Biên Việt đã ôm vai cậu kéo ra. Dưới ánh đèn lờ mờ trên hành lang, Biên Việt ôm eo Phương Ninh Trí, đè cậu lên tường, môi lưỡi quấn quýt.
Làn váy hơi bị độn lên. Cậu ngẩng đầu, Biên Việt cắn lên chiếc cổ trước mắt khiến đối phương kêu lên, nhìn hai chữ “Phúc” treo trước cửa nhà.
“Bố mẹ có nhà không Phương Ninh Trí?” Biên Việt híp mắt, bên trong đó lộ ra ham m,uốn trắng trợn, hắn nói: “Tôi cương rồi.”
“Tôi… Tôi không biết.” Phương Ninh Trí nhìn Biên Việt, luống cuống, lắp ba lắp bắp: “Hay… Hay là tôi đi xem đã.”
Biên Việt cười. Nụ cười của hắn luôn khiến Phương Ninh Trí bất tri bất giác mà nín thở. Hắn vươn tới, chóp mũi cọ lên góc mặt cậu, lành lạnh.
Tim Phương Ninh Trí đập thình thịch. Cậu thực sự muốn đi kiểm tra xem bố mẹ có nhà không nhưng Biên Việt hôn mấy cái rồi lại nói: “Đùa thôi, về nhà đi Phương Ninh Trí.”
Biên Việt hơi buông cậu ra, bấm thang rồi đứng dựa tường. Tấm lưng lạnh toát của Phương Ninh Trí tựa vào tường, hai người đối diện nhau, khoảng cách chỉ hơn một mét nhưng không ai nói gì.
Thang máy nhanh chóng đến nơi, mở ra nhưng không ai tiếng vào. Biên Việt cứ đứng nhìn Phương Ninh Trí, chờ thang máy đóng lại, đi xuống rồi hắn lại ấn tiếp.
Thang đóng đóng mở mở mấy lần như vậy, không biết qua bao lâu, Biên Việt mới đứng dậy, đi đến trước mặt Phương Ninh Trí, đặt một nụ hôn lên trán cậu.
Dưới ánh đèn điện lờ mờ, thang máy kêu “Tinh” một tiếng. Hai tay Biên Việt đặt lên vai Phương Ninh Trí, nói thật khẽ: “Chúc ngủ ngon trước nhé.”
Đếm ấy, Phương Ninh Trí đi ngủ rất sớm, cậu nhẩm đi nhẩm lại câu chúc ngủ ngon còn vương hơi ấm ấy, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hai
ngày nghỉ ở nhà không gặp Biên Việt, cuộc sống của Phương Ninh Trí lại khôi phục nhịp điệu cũ, đọc sách làm bài, mệt rồi thì nghe nhạc ngồi ngẩn người.
Hai ngày nghỉ mẹ Phương cũng phải lên công ty làm thêm giờ, bà cho con ít tiền để đói thì gọi đồ ăn ngoài.
Phương Ninh Trí làm hai đề thi rồi buông bút, mắt nhìn di động, ngón tay lướt trong vô thức, cuối cùng mở vòng bạn bè ra thì thấy một chấm đỏ, hiển thị cạnh hình đại diện của Biên Việt.
Cậu nhẹ nhàng chạm vào, giao diện mới mở ra, màn hình mấy inch sáng bừng lên một tấm ảnh về bầu trời xanh thẳm.
Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm tấm ảnh hồi lâu mới ấn giữ để lưu về làm hình nền rồi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời mà Biên Việt thấy, hình như cậu cũng thấy được.
Thứ hai Biên Việt không đến học, cả Triệu Huy cùng đội cũng nghỉ. Phương Ninh Trí đi theo sau thầy cô nghe được hai người đi tham gia tập huấn trước thi ở bên ngoài.
Giữa trưa được nghỉ Phương Ninh Trí không đi ăn mà gục xuống bàn ngẩn ngơ. Cả buổi sáng cậu đờ đẫn, chẳng biết mình bị làm sao, như bị cảm ấy, đầu cứ loạn cào cào, trong lòng như đổ mưa, khó chịu vô cùng.
Ánh mặt trời đổ xuống ngoài cửa sổ, Phương Ninh Trí nhìn chằm chằm nó, giơ tay lên đón. Quạt trong phòng học xoay xoay, gió cũng đi vòng vòng mới tìm được chỗ đáp.
Điện thoại di động bị nắm trong tay đến mức nóng bừng lên đột nhiên lại rung. Phương Ninh Trí cong lưng nằm lên trên bàn, híp mắt nhìn màn hình, thấy Biên Việt gọi thì ngồi bật dậy.
“Phương Ninh Trí ơi tôi vừa xuống máy bay.”
“Huấn luyện viên bị điên, đêm qua mới báo cả đội đi Bắc Kinh, vội quá quên báo với cậu.”
Biên Việt cũng không hiểu tại sao mình lại phải giái thích với Phương Ninh Trí. Hắn nói một tràng rồi đột nhiên phát hiện Phương Ninh Trí hình như chưa nói gì, vác đồ qua cổng kiểm soát an ninh, hắn cau mày hỏi: “Sao không nói gì hả Phương Ninh Trí?”
Phương Ninh Trí giật mình, hoàn hồn lại “Ừ ừ” rồi im lặng một lúc mới nói nhỏ: “Hôm thi tôi muốn đến cổ vũ cho cậu.”