Tô Nam Thừa gật đầu, xác thực.Đây cũng là lý do mà Trưởng Công chúa mấy năm nay không ngả về phía ai cả.Khó nói được trong bọn họ ai hơn kém.“Trong chuyện này, hạ quan đề nghi ngài không cần động.
Yên lặng theo dõi kỳ biến thì tốt hơn.”“Đó là đương nhiên, tránh người khác lại thấy Công chúa thay đổi thất thường.
Chỉ có điều ta không hiểu, ngươi nói Thái tử có thừa dịp hắn bệnh mà lấy mạng của hắn hay không?” Lạc Xuyên Hiền cười hỏi.“Lần này hạ quan không biết, chỉ có điều tranh đấu giữa bọn họ cũng không phải là một hai năm.”Hai người lại tiếp tục trò chuyện vài cầu, Tô Nam Thừa vẫn dùng đồ ăn ở đây một bữa xong rồi mới được tiễn ra ngoài.Bóng đêm hơi trầm xuống, hắn chắp tay sau lưng đi tới, Trình Minh dắt ngựa.Bởi vì mấy ngày nay tra án, náo nhiệt ở kinh thành chỉ còn lại rất ít.Trước kia luôn ầm ĩ, hôm nay lại chẳng có mấy tiếng.Chỉ cần trong triều có chuyện, dân chúng liền không thể tùy tiện đi ra ngoài.Bởi vì hắn mặc quan phục, cho nên trên đường quan binh bắt gặp đều đối với hắn khá lịch sự.Hắn cứ như vậy một đường quay về nhà.Vừa trở về, Liên Sinh liền nói: “Công tử, hôm nay Tam phu nhân xử trí mấy người.
Hai nha hoàn, một bà tử.
Bà tử thì đến chỗ thôn trang xem xét, nha đầu thì trực tiếp phối hôn.
Có một người mới chỉ mười ba tuổi.
Tuổi kết hôn còn xa lắm.”Tô Nam Thừa gật đầu: “Vì sao vậy?”“Còn không phải vì mấy cô nương kia của nhà chúng ta sao.
Một buổi sáng sớm, các nàng đi đến trường học.
Hứa cô nương kia liền quấn lấy Thập công tử.
Thập công tử phiền liền đứng dậy muốn đi.
Kết quả không biết vì sao, đã vẩy cả nghiên mực nước lên váy của Hứa cô nương.
Náo đến kinh thiên động địa.”“Tam phu nhân đích thân đến, nhận lỗi với Hứa cô nương kia, lại kêu người ban thưởng vải làm váy áo.
Ban thưởng trang sức.
Sau đó trở về liền đuổi ba người trước mặt Thập công tử.”Tô Nam Thừa vừa thay xong y phục lắc đầu: “Đây là đánh vào Hứa cô nương sao?”“Cũng không phải, nô tỳ nghe, nói hai nha đầu này lớn lên cũng xinh đẹp, bình thường làm việc cũng lỗ mãng, đuổi là đúng.” Hạ Hà nói.Đang lúc nói chuyện liền nhớ lại Vũ Xuân bị đuổi đi trước đây.“Đến cùng vẫn là nữ hài tử nhà thân thích.” Tô Nam Thừa nhận lấy trà Đông Mai đưa đến nói.“Nhưng cũng chẳng có chuyện như vậy, cô nương tốt nhà nào lại lỗ mãng như vậy.
Đây rõ ràng là muốn đuổi tới làm thiếp?” Liên Sinh hừ hừ: “Ngay cả là làm thiếp thì e là Tam phu nhân cũng chẳng cần.”Ngược lại cũng đúng.Đại phòng trong tộc không có chức quan nào ra hồn, lại sinh được rất nhiều.Ở quê nhà cũng là cả một đại gia.
Đến đời cháu chắt lại càng không tốt.Thành Khang Hầu nói thật ra cũng không tập trung dẫn dắt bọn hắn.Nghĩ cũng minh bạch, đích tôn trong tộc và nhị phòng đều là con