“Rốt cuộc em có bao nhiêu anh trai tốt? Hửm?”
Lại là một âm cuối nâng lên cao.
Chỉ là âm cuối lần này thêm chút nặng nề, khiến cho Đào Tinh Úy nghe không ra ý xem thường trong tiếng “hửm” này.
Khóe miệng cô hơi hạ xuống, ngẩng đầu dừng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn Tần Thận.
Cô luôn cho rằng, vẻ lạnh lùng trong tính cách của Tần Thận là trước giờ đều như vậy, loại lạnh lùng này khiến anh khác biệt mọi người, nhưng nói cho cùng anh ngoại trừ có vẻ ngoài đẹp mắt hơn người bình thường, có học vấn hơn, còn lại thì không có khác biệt gì quá lớn.
Cô chưa từng ý thức được loại lạnh lùng này ở trên người anh, sẽ có lúc mang theo tính công kích mạnh như vậy, giống như nhũ băng sắc bén biết đâm người bị thương.
“Hừm, làm gì có đến mấy anh trai tốt ở đây? Không phải em đã giải thích với anh rồi sao……”
Cô lùi xuống bước khỏi giày da của anh, để chân trần giẫm trên nền nhà.
Tần Thận cười lạnh như chuyện này không liên quan đến mình, không nói gì cả.
Đầu mày non nớt của cô nhíu lại, nhìn vẻ mặt của anh, cũng là lần đầu thử dùng đến nắm đấm mà không giải quyết được nỗi uất ức của bản thân.
Cô cố gắng nhếch khóe môi: “Chẳng lẽ anh không tin em?”
Tần Thận đột nhiên cúi người, thấp cổ xuống, bạc môi lạnh lẽo dán ở vành tai cô như có như không vuốt ve vài lần.
Nửa thân trên của Đào Tinh Úy run rẩy, hởi thở nửa đường bị nghẹn ở trong cổ họng, giây tiếp theo lập tức nhũn người.
“Tôi đang tự hoài nghi bản thân tôi.”
Con ngươi của anh âm u, bàn tay lạnh băng nắm chặt vai cô, giây tiếp theo thì gỡ tay cô từ trên eo mình xuống, thắt chặt cà vạt lại, ra sức đóng cửa rồi từ phòng bệnh đi nhanh ra ngoài.
Con ngươi của Đào Tinh Úy vẫn còn trừng lớn, cô nuốt nước bọt, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Nơi ngực rỗng tuếch, không chứa được gì nữa……
……
Hai ngày tiếp theo, Tần Thận vẫn không nói câu nào với Đào Tinh Úy.
Trong hai ngày này có một ngày anh ở khu điều trị nội trú trực ban, ngày còn lại thì ngồi ở khu khám bệnh, buổi tối kiểm tra phòng vẫn kiểm tra như cũ, chỉ là hai người ở trong phòng bệnh đều im lặng không lên tiếng.
Tay Đào Tinh Úy vốn chỉ bị gãy xương nhỏ, bây giờ không đau không ngứa, cũng không cần phản hồi gì với bác sĩ chủ trị là anh đây, hai ngày qua mỗi khi cô cố lấy dũng khí muốn nói chuyện thì anh đã đi rồi.
Tối hôm qua hai người ở trạm y tá lại chạm mặt nhau một lần, Đào Tinh Úy mở miệng gọi anh một tiếng, anh lại xem như không nghe thấy, trên tay còn có rất nhiều việc cần phải làm, trực tiếp không nhìn cùng thực tập sinh vượt qua cô đi mất.
Trong lòng Đào Tinh Úy cũng có chút tủi thân và ngại ngùng, nhưng trông anh như vậy, lại càng nghĩ càng tức.
Cô cũng thầm hạ quyết tâm không để ý đến anh nữa.
Tính thời gian nằm viện chẳng còn bao nhiêu ngày, vậy mà quan hệ của hai người còn rơi vào trạng thái lưng chừng thế này.
Ngày tháo thạch cao, anh cũng không đến.
Nói là ở phòng khám gấp có một ca phẫu thuật cần anh đích thân đến làm, cuối cùng bác sĩ Hạ Hải qua đây xử lý giúp cô, đi theo còn có Hạ Khê.
“Ok, như vậy là ổn rồi, nhớ tay em phải từ từ hoạt động, luyện phục hồi chức năng phải bắt đầu từ độ nhẹ trước, mới bắt đầu đừng quá mạnh, đợi lát nữa anh để cho một y tá sang đây dạy em.”
“Được, cám ơn bác sĩ Hạ.”
Đào Tinh Úy nhìn tay phải của mình, thử xòe ra nắm lại xem sao, bị cố định hơn hai mươi ngày rồi, dây chằng và cơ thịt trên tay vẫn còn hơi cứng, đoán chừng để tay bình phục lại cho đến lúc có thể lên quyền đài đánh quyền còn phải mất một khoảng thời gian.
Hạ Khê bóc một quả quýt, đúc đến bên miệng cô, hỏi: “Đào Tinh Úy, cậu nói xem cậu cùng bác sĩ Tần rốt cuộc là sao? Trong hai người ai là người mặc kệ ai trước? Hướng đi của nội dung vở kịch này của hai người, sao tớ càng xem càng không hiểu vậy?”
Đào Tinh Úy vừa nghe nhắc đến đề tài này liền thay đổi sắc mặt, “Đào Tinh Úy tớ giống loại người hẹp hòi lắm sao? Đương nhiên là do anh ấy trước……”
Nhất thời xúc động, tay vừa tháo thạch cao bị rút gân một cái.
Đào Tinh Úy oai oái kêu đau một tiếng, lại tức giận đánh lên giường một quyền.
Hạ Hải cũng không bỏ qua cơ hội bát quái bất kỳ chuyện gì về Tần Thận, “Cho nên, hai người tại sao lại căng thẳng với nhau thế?”
Đôi anh em bát quái này quả nhiên là anh em ruột.
“Em làm sao biết chứ? Em cũng không hiểu ra sao cả……”
Hạ Khê lại nhét nửa múi quýt vào trong miệng cô, “Vậy cậu đỏ mặt làm gì? Lại đây, ăn chút quýt cho mát người, dập hỏa khí.’
Hạ Hải ở bên cạnh nhắc nhở: “Ăn quýt dễ bị nóng.”
“Tớ, tớ đỏ mặt sao?”
Cô sờ mặt của mình, ừm, quả thực là nóng.
Trong đầu cô lại thoáng hiện lên hành động tùy tiện của mình lúc nói chuyện với anh ngày hôm đó, lập tức xấu hổ, ngay cả lời nói vốn muốn chỉ trích anh cũng không nói ra được.
Người đàn ông này ăn đậu hủ của cô xong còn không để ý đến mình!
“Ai, cậu đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, mình đã sớm nói cậu không theo đuổi được kiểu người như anh ta đâu. Anh mình cuối tuần này đính hôn, cậu muốn đến chơi không? Dù sao tay cậu cũng khỏi rồi, có lẽ không sao đâu nhỉ?”
“Đính hôn?”
Hạ Hải gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng mà giải thích: “Nói là đính hôn, thật ra thì chỉ hẹn vài người bạn tụ tập ra mắt thôi, rất đơn giản ấy mà, ba mẹ của anh và Hạ Khê sớm đã không còn nữa, trong nhà không có trưởng bối cũng không xem trọng gì. Địa điểm thì hẹn ở nơi anh và vợ anh lần đầu gặp mặt, em là bạn thân của Hạ Khê, cũng coi như là bệnh nhân anh từng chăm sóc qua, cho nên chân thành mời em đến tham gia tiệc đính hôn của anh.”
Hạ Khê có chút dự cảm, hỏi nhiều thêm một câu: “Cho nên anh, nơi anh với chị dâu em lần đầu tiên gặp mặt là??”
“Ha, quán bar Tân Thành…… chị dâu em uống nhiều bổ nhào lên người anh, nên mới có chuyện sau này.”
“Được đấy anh, bệnh viện các anh có biết bác sĩ bọn họ suốt ngày ở trong club đêm không? Anh nói xem anh thân làm thiên sứ áo trắng, sau này kết hôn rồi có thể học tập bác sĩ Tần được không, thanh tâm quả dục chút?”
Hạ Hải lẩm bẩm: “Nói như em, đồ vật phía dưới của anh sớm đã báo hỏng rồi, nói không chừng của bác sĩ Tần cũng đã hỏng rồi.”
Hạ