Vòng một trò chơi kết thúc.
Đào Tinh Úy đặt mông ngồi xuống, chân cô còn mềm nhũn, vẫn chưa lấy lại sức.
“Này, Đào Tinh Úy, cậu không sao chứ? Cậu sắp mất hồn rồi.”
Hạ Khê ở bên cạnh nhắc nhở.
“Ồ, không sao, mình khá ổn.”
Đào Tinh Úy lại chẳng kiêng kị gì liếc nhìn Tần Thận, nhịn không được lại cúi đầu xuống, không động đậy gì.
Sau đó bỗng nhiên bắt đầu cười ngốc.
Hạ Khê chẳng biết cô đang cười cái gì, biểu tình trên mặt giống như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi viện.
“Số điện thoại công mà vừa rồi bác sĩ Tần nói là chuyện gì? Lại nói, từ lúc nào cậu lại có số của bác sĩ Tần thế, không phải cậu quấy rầy không buông mới đạt được đấy chứ?”
Cả người Đào Tinh Úy như sắp bay lên, nói với Hạ Khê: “Không phải thế, anh ấy chủ động cho mình mà.”
Biểu cảm của Hạ Khê: Cậu lừa ai chứ.
Đúng rồi, nói như vậy số điện thoại riêng của Tần Thận là khi Đào Tinh Úy vừa nhập viện, Tần Thận chủ động cho cô!
Vậy cô có thể giải thích chủ quan rằng, anh ít nhiều đã có chút tâm tư khác đối với cô hay không?
Nhưng nếu cô biết sớm một chút, thì sẽ không xúc động nói ra thân phận thật sự của mình!
Xong rồi, cô gái dễ thương của tiệm hoa trong tưởng tượng sụp đổ rồi.
Sau này cô triệt để không còn mặt mũi theo đuổi anh nữa.
“Cậu lại đang buồn bã cái gì? Cậu không sao thật chứ? Cảm xúc vẫn thất thường như vậy?”
Đào Tinh Úy đỡ trán thương cảm: “Ồ, không sao, mình thật sự ổn, khá ổn……”
Mọi người lại thừa dịp vui vẻ chơi thêm vài vòng, Đào Tinh Úy đêm nay uống nhiều, nói say thì chẳng được bao nhiêu, trước đó ở bệnh viện tiêm thuốc lợi tiểu nhiều cho nên lúc này muốn đi tiểu.
Trước đó cô đã đi mấy lần toilet, vừa ngồi xuống cơn buồn tiểu lại đến.
Thế là cô lại lén lút chuồn đi một chuyến đến nhà vệ sinh nữ.
Lúc đi ra thì đụng phải Tần Thận.
Anh đứng trước bồn rửa tay, tay áo sơ-mi xoắn lên trên, lộ ra cổ tay trắng nõn đẹp đẽ, thì ra là đến rửa tay.
Đào Tinh Úy chỉ cần nghĩ đến chuyện vừa rồi hai người nói ra những lần từng nói dối đối phương, thì cảm thấy không dám ngẩng đầu lên.
Mức độ ngại ngùng so với lúc chiến tranh lạnh càng sâu hơn, cô hận không thể về sau lúc nào cũng mang theo một khe hở bên mình, chỉ cần vừa thấy Tần Thận thì có thể trốn vào đó.
Nghĩ lại từ lúc bắt đầu trùng phùng với anh, nhất thời hứng khỏi đã nói dối nhiều như vậy: Từ lí do bị thương đến nghề nghiệp của mình, còn có thân phận của người bên cạnh mình, một lời nói dối bắt đầu cho tất cả, cô đã kéo lời nói dối đó đi một vòng lớn.
Cô cũng không muốn lừa gạt anh.
Nói cho cùng, cô không có lòng tin đối với bản thân.
Giống như chú Ngô từng nói với cô: Để anh cưới một nữ động viên về nhà, còn không bằng tùy tiện tìm một y tá bác sĩ vừa tiện vừa bớt việc.
Ai sẽ thích một cô gái động một chút là đánh người bay mất hai cái răng, không chút dịu dàng, không biết làm việc nhà, trừ phi bị thương giải nghệ, bằng không cả ngày đều mặc đồ thể thao cố gắng đánh quyền chứ?
Theo logic đó, chẳng phải người giống như cô, vĩnh viễn không có cơ hội ở bên anh?
Nói dối là cô không đúng, nhưng nghĩ lại những điều đó, Đào Tinh Úy cũng không biết bản thân đã mắc bệnh gì, cảm giác trong đầu trống rỗng còn đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân, hốc mắt lập tức dâng lên tia chua xót.
Đôi mắt cô đỏ lên, oán giận nhìn Tần Thận.
Ánh mắt Tần Thận xuyên qua mảnh kính, nhàn nhạt rơi trên mái tóc xoăn của cô, ước chừng cũng đoán không được trong thời gian ngắn ngủi tâm lý của Đào Tinh Úy lại xoắn xuýt phức tạp như vậy.
Anh đóng vòi nước lại, bỗng nhiên nói: “Em hôm nay, rất xinh đẹp.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác.
Tâm trạng xoắn xuýt quái dị vừa rồi chớp mắt lập tức quẳng lên chín tầng mây.
“Bác sĩ Tần đợi đã, anh…… anh vừa mới nói gì? Có thể, nói lần nữa không?”
Cô mở tròn mắt, không hiểu sao lại xúc động.
Tần Thận quét mắt từ trên xuống dưới nhìn cô một lượt, nhếch khóe môi, nói đầy nghiêm chính: “Vậy khá đẹp đó, nhưng không phù hợp với em, sau này đừng mặc nữa.”
Đào Tinh Úy chớp chớp mắt, còn chưa kịp hít nước mũi trở lại, tỏ vẻ hoài nghi: “Lời anh vừa nói kia, có thật là câu này không? Sao em lại nghe thành……”
“Ừm, dù sao cũng gần giống vậy.”
Anh qua quít cho qua, lấy khăn giấy lau tay xong, đang muốn rời khỏi.
Đào Tinh Úy nhịn không được mỉm cười, hoàn toàn quên mất bản thân đã chiến tranh lạnh với anh rất nhiều ngày rồi, giây tiếp theo không còn nóng nảy nữa, ma xui quỷ khiến lại đuổi theo anh.
“Bác sĩ Tần, em mệt rồi, bằng không anh đưa em về bệnh viện trước nhé? Em không muốn tham gia tụ tập nữa, anh giúp em nói một tiếng với bác sĩ Hạ được rồi.”
Tần Thận không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Đào Tinh Úy tiếp tục nói: “Em đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn còn nằm viện, nếu cứ tiếp tục uống rượu, đối với cơ thể em nhất định không tốt, như vậy sau này đối với công việc của em cũng sẽ thành gánh nặng!”
Tần Thận dừng lại, khẽ cười giễu: “Em cũng biết em vẫn là một bệnh nhân à?”
Đào Tinh Úy gật gật đầu: “Đúng vậy, em vẫn là bệnh nhân của anh.”
Nhấn mạnh vào hai chữ “của anh”.
Tần Thận lại nói: “Ở lầu dưới có rất nhiều taxi.”
“Nhưng mà muộn như vậy rồi, em là một cô gái, rất không an toàn đó. Hơn nữa xe ở gần quán bar có thể ngồi sao? Trước kia lúc em xem tin tức, thì nghe nói có một tài xế taxi đen chuyên môn ở gần các quán bar ngồi đợi các cô gái uống say, sau đó cưỡng bức xong rồi giết, rất rất đáng sợ! Lỡ như em đụng phải loại tình huống đó, gặp phải tài xế có ý nghĩ xấu với em thì làm sao?”
“Ai có thể có ý nghĩ xấu với em?”
Anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình cô đánh hạ tên tiểu lưu manh đó.
Cho dù cô ngồi phải xe đen thật, cũng không ai dám làm như vậy với cô.
Đào Tinh Úy đi đến trước mặt anh, nhón mũi chân lên nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng đẹp đẽ của anh, nhịn không được mỉm cười: “Anh có thể a.”
Tần Thận ngẩn