“Bác sĩ Tần, anh…… sao về rồi?”
Đào Tinh Úy đứng lên, mắt tròn ngỡ ngàng xoay hai vòng, thấy Tần Thận cởi áo vest xuống, treo ngay ngắn lên móc áo.
Không phải đã nói, anh đi công tác tham gia hội thảo phải mất một tuần sao?
1.
2.
3.
Trong đầu Đào Tinh Úy đột nhiên bung nở một chùm pháo hoa.
Cô liền ý thức được Tần Thận về sớm hơn dự tính, nhưng vẫn còn vấn đề cấp bách hơn.
“Bác sĩ Tần, anh vừa rồi nói, còn nhớ sáu năm trước……”
Tần Thận nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Lúc này điều hòa ở giữa phòng là 18°C.
Anh đi đến chỗ công tắc nhìn nhiệt độ trên đó, mày nhăn lại, ấn liền mấy cái, chỉnh nhiệt độ tăng lên thành 26°C, sau đó thuận tay kéo cà vạt, lộ ra cổ tay trắng nõn đẹp đẽ.
“Sau này đừng mở thấp như vậy, thổi nhiều dễ sinh bệnh.”
Đào Tinh Úy không biết tại vì sao, nhìn động tác anh chỉnh nhiệt độ, bản thân không tự giác nuốt nước bọt: “Ờ, được……”
Không hiểu sao có chút phân tâm.
Cô lắc lắc đầu, lực chú ý lập tức tập trung trở lại trên vấn đề vừa rồi.
“Bác sĩ Tần, anh sớm đã nhớ lại chuyện sáu năm trước, ở trong đội quyền anh quốc gia có một bé gái có kinh đầu, cho rằng bản thân mắc bệnh nan y phải không…….”
Tần Thận rót một ly nước một cách điềm nhiên như không, thoáng nhìn sang phòng khách, lại cảm thấy Đào Tinh Úy tiếp đãi khách không được chu đáo, bèn đi đến trước tủ lạnh trong phòng bếp lấy anh đào và nho xanh bày trong đĩa, đặt lên bàn trà.
Sau đó bất thình lình đáp một câu: “Chẳng lẽ, trong đội quyền anh quốc gia bọn em còn có rất nhiều nữ sinh sao? Còn có người ngốc như em ư?”
Ý ở ngoài lời: Không phải em thì có thể là ai.
Thì ra thân phận giả sớm đã rơi rồi.
Đào Tinh Úy nghẹn họng tức khắc.
Im lặng ngồi ngay ngắn ở trên sofa.
Tay chân bắt đầu lúng lúng.
Hạ Khê nghe thất lời của Tần Thận cũng bị kinh ngạc vài giây, im lặng ăn hoa quả Tần Thận mới bưng lên, ở bên cạnh nhìn phản ứng của hai người, cảm thấy bản thân không phù hợp xuất hiện ở loại trường hợp này.
Thế là cô lại cầm một nắm hạt dưa rồi vội vã rời khỏi, nói muốn đến chỗ anh cô.
Trong nhà nháy mắt chỉ còn lại Đào Tinh Úy và Tần Thận.
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Giọng nói của Đào Tinh Úy bắt đầu biến thành trong trẻo mềm mại: “Bác sĩ Tần, anh còn chưa nói sao anh đột nhiên trở về? Em, em chưa chuẩn bị tốt……”
Sau đó nghĩ lại, đây là nhà anh, cô muốn chuẩn bị gì chứ.
Tần Thận nói: “Phần báo cáo tôi phụ trách đã kết thúc rồi, những hoạt động và hội nghị còn lại không nhất thiết phải tham gia, nên tạm thời đổi lại vé. Vừa vặn ngày mai có một ca phẫu thuật phải làm.”
“Ồ……”
Tần Thận thấy cô bỗng nhiên trở nên thận trọng như vậy, bèn đi qua lấy một quả anh đào, đặt lên lòng bàn tay cô.
“Sao không ăn.”
“Hả?”
Đào Tinh Úy tinh thần phấn chấn, ngắm nhìn quả anh đào nhỏ, bỏ vào trong miệng.
Rất ngọt.
Nhưng lúc này cô không có tâm tình để thưởng thức quả anh đào này rốt cuộc có mùi vị gì.
“Có lẽ, em thích ăn một chút táo?”
Tần Thận lại đứng dậy, gọt một quả táo cho cô.
Đào Tinh Úy nhận lấy, cắn một ngụm.
“Ăn ngon không?”
“Ừm……”
Đào Tinh Úy cúi đầu im lặng cắn quả táo anh gọt cho mình, đây ước chừng là từ khi cô sinh ra đến nay, ăn táo một cách thục nữ nhất.
Tần Thận nghiêng người qua, sau khi nhìn cô một lúc lại nhìn cách bày trí trong nhà: cây xanh được sắp xếp không có trật tự, cao cao thấp thấp, chậu nhỏ trồng không được bao nhiêu cái, đều là một ít cây vạn tuế và bồn cảnh lớn, thậm chí huyền quan ở cửa còn đặt hai chậu cây chiêu tài khoác vàng đội bạc, vô cùng bắt mắt.
Nói thật thì, không có phẩm cấp gì; nhưng lại đáng yêu thuận mắt đến kỳ lạ.
Anh lại duỗi tay gõ chậu cá trên bàn trà, cá vàng giật mình sợ hãi lập tức tản ra, giống hệt cô suy nghĩ linh hoạt khó nắm bắt lại nhát gan.
Anh khẽ cười.
Đào Tinh Úy lén nhìn từng hành động của anh, lại cắn một miếng táo.
Cô vẫn cảm thấy bất an, giải thích nói: “Em chỉ cảm thấy phòng có hơi đơn điệu, cho nên đến chợ hoa mua những thứ này, bác sĩ Tần nếu anh không thích thì lúc em đi có thể mang hết về đội quốc gia tự mình chăm sóc!”
“Không sao, chuyển đến chuyển đi phiền phức.”
“Ờ.”
Đào Tinh Úy lại thoáng trộm nhìn anh, phát hiện anh chỉ cách trán mình một tấc, đang quang minh chính đại đánh giá mình.
Thời gian như đứng im.
Chóp mũi của Tần Thận bỗng nhiên dựa sát vào cô khẽ ngửi.
Mặt Đào Tinh Úy đỏ bừng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của anh lần lượt lướt qua lông tơ của mình, hơn nữa càng đến càng gần.
Mắt thấy sắp vượt qua khoảng cách an toàn giữa người với người rồi.
Cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó……
Tim Đào Tinh Úy tương chừng như muốn nhảy ra khỏ ngực, thời khắc mấu chốt của loại mập mờ này mỗi một giây một phút trôi qua đều là giày vò!
Tất cả bầu không khí được dùng để làm nền cho cảm xúc dường như đã đạt đến cực điểm.
Cô dứt khoát — —
Ra tay trước chiếm được lợi thế, chủ động bổ nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh……
Eo của anh là loại nhìn thì nhỏ, thực tế khi ôm như vậy lại rất rắn chắc.
Đều nói thể lực của bác sĩ khoa xương tốt hơn so với bác sĩ ở các khoa thông thường khác, từ eo có thể thấy được điều này.
Không làm thì thôi nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cô còn mặt dày cọ ở trong lòng anh: “Bác sĩ Tần, em rất nhớ anh ~”
Tay của Tần Thận lại chậm chạp không ôm chặt lấy cô giống như cô tưởng tượng, sau đó dùng một nụ hôn sâu sau tiểu biệt, đến đáp lại tiếng gọi tình yêu của cô.
Đương nhiên, tất thảy có vẻ như chỉ là tưởng tượng của Đào Tinh Úy.
Thời gian trôi qua ba phút.
Tần Thận cũng không đẩy cô ra, mà chỉ cúi đầu, ở bên tai cô nói một câu: “Em đến cái đó rồi phải không?”
Cơ thể Đào Tinh Úy cứng lại.
Trong tư thế đứng im, cô bắt đầu cảm giác được sự khác thường, cũng ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.
Thời gian đến cái đó của Đào Tinh Úy vốn không đều đặn, không cách nào biết được chính xác ngày, trong một tháng nằm viện cũng không có đến.
Nhưng tại sao mỗi lần luôn là lúc ở cùng anh, vào lúc quan trọng nhất……
Dưới mông giống như đụng phải lò xo, Đào Tinh Úy bật dậy khỏi sofa, che mặt đi vào toilet.
Đến toilet, mới phát hiện chỗ của tần Thận không hề có cái đó, tự cô cũng không