Gió đung đưa màn lụa, nắng sớm mới lên, xuyên thấu qua từng lớp lụa mỏng lục lam vẫn trong sáng như cũ, đã là thời tiết mát mẻ dễ chịu cuối thu.
Cố Liệt đúng giờ tỉnh lại, cách hắn không xa, Địch Kỳ Dã còn đang ngủ, hẳn là do kéo thương đi đường nên quá mức mệt nhọc.
Đây là lần đầu tiên sau khi xưng vương, Cố Liệt ngủ chung một giường với người khác, nếu tính cả kiếp trước, vậy càng xa xăm hơn.
Nhưng thật ra cũng không khó chịu, Địch Kỳ Dã lúc ngủ rất yên tĩnh, huống chi trong phòng dạ tức hương vẫn chưa tan.
Cố Liệt rất khó ngủ sâu, đêm qua lại ngủ rất ngon, không vì trên giường nhiều thêm một người mà trằn trọc trở mình.
Sau khi tỉnh lại, sự tồn tại của Địch Kỳ Dã liền không thể bỏ qua được nữa.
Ánh nến đã sớm tắt, nắng sớm chiếu sáng lên khuôn mặt hắn, khí phách tiêu sái đến gần như sắc bén giữa hai hàng lông mày sẽ không vì hắn đang chìm trong giấc ngủ mà biến mất.
Nói cách khác, nhóc con này lớn lên quá đẹp, rất khó không chú ý đến.
Cố Liệt bình luận ở trong lòng, đây đại khái là một con lừa đẹp nhất trên đời này.
“Chủ Công.”
Đây là canh giờ mà ngày thường Cố Liệt ngủ dậy, người hầu nghe thấy tiếng động rất nhỏ khi Cố Liệt tỉnh giấc, ở bên ngoài nhẹ giọng bẩm báo: “Khương đại nhân và Trương đại nhân tới.”
Trương lão là ngự y, Khương Dương không phải người ngoài, Cố Liệt phủ thêm áo ngoài: “Cho bọn họ tiến vào.”
Khương Dương cùng Trương lão đang tán gẫu rất hợp gu ở tiền thính tẩm điện, hai người nghe lệnh thông truyền, Khương Dương trêu ghẹo nói “Hôm nay Chủ Công dậy muộn”, Trương lão nghĩ nghĩ, chuyện Chủ Công canh đêm cho Địch tướng quân không nên nói ra ngoài, chỉ cười phụ hoạ “Chủ Công vất vả.”
Hai người hoà thuận vui vẻ đi vào trong, sau đó Khương Dương sợ hết hồn.
Trên giường Chủ Công có người.
Người đó còn không phải ai khác, là Địch tiểu ca.
Hôm qua Cố Liệt vội vã bế Địch Kỳ Dã lên ngự liễn, Khương Dương không thể không ở lại giải quyết nốt hậu quả, đây là một đội ngũ đông đảo tướng sĩ đại thắng về kinh, dù sao cũng phải cho họ đủ mặt mũi đi? Khương Dương vội tới vội lui, trời liền tối, bởi vậy không biết Địch Kỳ Dã ở lại tẩm điện của Sở Vương trị thương.
Khương Dương một bộ bị thiên lôi bổ trúng, quạt lông cũng ngừng phẩy.
Địch Kỳ Dã nghe thấy tiếng Cố Liệt đứng dậy mặc quần áo cũng đã tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt lắm, hắn giờ quá phiền Cố Liệt.
Lại nghe thấy người hầu bẩm báo, Địch Kỳ Dã loé lên ý tưởng, dứt khoát giả vờ ngủ, mong chờ Khương Dương có thể thẳng thắn khuyên nhủ Cố Liệt, chỉ cần có thể thuận lý thành chương giải quyết chuyện cấm túc trong Sở Vương cung, kể cả có bị Khương Dương mắng thành nịnh hạnh (1) cũng không có vấn đề gì hết.
Trương lão cười ha hả mà hành lễ: “Khí sắc của Chủ Công không tồi.
Địch tướng quân vẫn đang ngủ?”
Cố Liệt đi đến bên mép giường, tặng một ánh mắt khen ngợi cho nỗ lực giả vờ ngủ của Địch Kỳ Dã, buồn cười nói: “Địch Kỳ Dã, bổn vương sẽ không thu hồi lệnh cấm túc, ngươi cứ mơ được đánh giặc đi.”
Địch Kỳ Dã không nói một lời, đen mặt ngồi dậy.
Cố Liệt ý bảo Trương lão tự nhiên, Trương lão vui tươi hớn hở tiến lên, đổi thuốc cho Địch Kỳ Dã.
Thì ra Địch tiểu ca bị Chủ Công hạ lệnh cấm túc tại chỗ, hẳn là vì chuyện tự ý chạy tới đánh Trung Châu.
Khương Dương chải vuốt lại những việc phía trước, hắn đã sớm băn khoăn rất nhiều vì cái tính tuỳ hứng làm bậy của Địch Kỳ Dã, lập tức cảm thấy Chủ Công thi hành một ít trừng phạt nho nhỏ là điều rất cần thiết, nên giúp Địch tiểu ca phát triển trí nhớ.
“Địch tiểu ca, Chủ Công cũng vì tốt cho ngươi.” Khương Dương ngược lại còn khuyên Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã lạnh lạnh liếc mắt nhìn Khương Dương một cái.
Thất vọng.
Hắn còn tưởng rằng Khương Dương là một người coi trọng nguyên tắc, không nghĩ tới ngay cả loại chuyện vượt rào như quân thần ngủ chung một giường thế này cũng không dám thẳng thắn can ngăn, Cố Liệt nói cái gì tin cái đó, hắn quá thất vọng về Khương Dương rồi.
Khương Dương chỉ xem như hắn đang giận dỗi, trong lòng cảm khái Chủ Công nuôi nhi tử —— không đúng, má nó cái tên Nhan Pháp Cổ.
Chủ Công dạy dỗ Địch tiểu ca thật là không dễ dàng.
Ở nơi xa Nhan Pháp Cổ quấn chặt đạo bào hắt xì một hơi, trong phòng Cố Liệt cùng Khương Dương dời bước ra tiền thính bắt đầu bàn chính sự.
Khương Dương báo cáo tình hình ngày hôm qua, lại nhắc tới: “Phía bên Ngao Qua……”
“Lại ngồi không yên?” Cố Liệt đều không cần đoán.
Khương Dương cười cười, vẫn nói giúp Ngao Qua một câu: “Địch tiểu ca tam chiến kinh thiên hạ, đâu đâu cũng có bá tính gọi hắn là binh thần, hận không thể vẽ lại hình dạng của hắn dán lên cửa nhà.
Với tính tình của Ngao Qua chỉ thủ Thục Châu không động, ngồi yên được mới là lạ.
Còn có Lục Dực,”
Hắn nói đến điểm rồi ngưng, Cố Liệt sẽ ngầm hiểu.
Địch Kỳ Dã chạy đi đánh Trung Châu, là phân chia quân công với Lục Dực, cũng là chặn đường tài lộc của Lục Dực.
Địch Kỳ Dã đánh thành, đánh xong liền giao cho Vương sư xử lý, bản thân hắn không chiếm của riêng, cũng không cho thủ hạ đi cướp bóc của dân chúng trong thành, càng không cho phép đốt giết hay làm ác, tham chút tiền tài hắn thật ra có thể mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Lục Dực không như vậy, binh của hắn đều xuất thân từ phỉ binh (2), tính cách hung hãn khó sửa, hắn rất hiểu chuyện trượng nghĩa với huynh đệ, từ trước đến nay luôn là có thịt mọi người cùng chia, đánh hạ một thành cướp sạch một thành, thủ hạ mỗi người phát tài, trân bảo hiến cho Chủ Công, còn lại hắn ở giữa kiếm lời vào túi tiền riêng.
Vậy nên dù Lục Dực không nói không rằng, tỏ đủ thái độ, nhưng bên trong đối với việc này, đối với Địch Kỳ Dã có bao nhiêu ý kiến, có thể tưởng tượng ra.
Cố Liệt trầm ngâm suy xét, nhất thời không nói.
Một lát sau mới trả lời: “Ngươi trở về, viết một phong thư cho Bắc Hà, làm hắn nắm chặt thời gian dọn dẹp gọn gàng Trung Châu, Trung Châu nguyên là Yến Đô, cần dọn dẹp những thứ gì, trong lòng các ngươi đều rõ ràng.
Quan trọng nhất, như hộ tịch sổ sách thuế má địa phương chí vân vân, các ngươi thương lượng lên một danh sách, thu về Kinh Châu, hay tìm một chỗ ở Trung Châu