Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Tôi là chồng của cô ấy (7)


trước sau



“Diệp Lăng Thiên, có lẽ… có lẽ tôi vừa rồi không nên nói như thế.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên ý thức đến điều gì đó, băn khoăn nói.

“Sao thế?”

“Nhìn dáng vẻ đó của anh ta, khả năng sẽ lại tìm anh gây chuyện với anh, tôi sợ tôi lại mang đến phiền phức cho anh rồi.” Hứa Hiểu Tinh có hơi sợ hãi nói.

“Anh ta còn chưa có năng lực đó.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, cũng không nói nhiều hơn nữa, sau đó nhìn tờ đơn, nói: “Còn hai bình thuốc, tôi đi gọi y tá.”

Văn Vũ đi ra khỏi bệnh viện, nụ cười lạnh trên miệng, vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi: “Alo, bạn cũ, đúng, hello Hiểu Tinh bị bệnh cậu biết chưa? Bệnh gì à? Viêm ruột thừa cấp tính, cậu đến xem không? Được, tôi gửi địa chỉ cho cậu, được.”


Sau khi cúp máy, Văn Vũ lại tiếp tục gọi điện, hỏi: “Chú Đạt, giúp cháu điều tra một người, đúng, chuyện có liên quan đến kinh doanh, trong kinh doanh có chút chuyện gặp phải chút rắc rối, đúng, dạ được, người này tên là Diệp Lăng Thiên, tình hình cụ thể cháu không hiểu rõ lắm, cháu chỉ biết anh ta trước đó ở trước trường đại học mở một quán nướng, chú giúp cháu điều tra rõ tất cả bối cảnh của người này, tốt nhất chi tiết một chút, dạ được, cảm ơn chú, chú Đạt.”

Sau khi nói xong, anh ta ngồi lên con xe Land Rover, sau đó lái xe rời khỏi bệnh viện.

Diệp Lăng Thiên gọi y tá đến thay thuốc cho Hứa Hiểu Tinh, nhìn thời gian, liền đi xuống tầng, đi mua một phần cơm trưa cho Hứa Hiểu Tinh, vẫn là canh và cháo.

“Còn nóng hay không?” Sau khi Diệp Lăng Thiên đút cho Hứa Hiểu Tinh thì hỏi.

“Nóng, đầu lưỡi đều tê rồi.” Hứa Hiểu Tinh không ngừng thè lưỡi nói.

“Tôi thổi cho cô.” Diệp Lăng Thiên bắt đầu thổi, nhìn thấy Diệp Lăng Thiên tỉ mỉ chăm sóc cho mình như thế, trong lòng Hứa Hiểu Tinh thấy rất ngọt ngào, cô ta lần đầu tiên cảm thấy hương vị hạnh phúc, chỉ là cô ta biết rõ, phần hạnh phúc này có thời hạn.

“Bây giờ đỡ hơn chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, đã khỏe hơn rồi. Anh thì sao? Anh trưa lại cùng tôi ăn cháo uống canh? Anh làm gì mà không ra ngoài mà ăn.” Hứa Hiểu Tinh đau lòng hỏi.

“Cô còn truyền nước, ngộ nhỡ cô ngủ rồi, truyền xong mà không rút ra lại bị hút ngược lại máu, y tá sẽ không chăm sóc quá nhiều đâu.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. 

“Anh đừng đối xử tốt với tôi như vậy được không? Tôi thà anh đối với tôi tàn nhẫn một chút, giống như tối hôm đó. Anh càng như thế tôi càng không quên được anh, cuối cùng người đau khổ vẫn là tôi. Anh đang cho tôi một viên thuốc độc ngọt ngào, khiến tôi vui vẻ được lúc này, nhưng phải bỏ ra cái giá cả đời.” Hứa Hiểu Tinh thở dài nói.

“Vậy cũng chỉ có thể trách cô, cô nếu như lúc đó không gọi tôi đi mua thuốc giảm đau cho cô thì chuyện gì cũng không có, cho dù cô thật sự đau chết ở nhà tôi cũng không biết.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.


“Con người anh nói chuyện có chút lương tâm không hả, tôi đối với anh như nào? Vậy mà ác như thế, rủa tôi chết.” Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên.

“Nói chuyện với người như anh thật sự phí sức, thế nào cũng không nói được, anh không thể nói lời dễ nghe một chút dỗ tôi à? Con gái đều phải dỗ dành anh không biết sao? Khó trách anh từng này tuổi còn không tìm được bạn gái.” Hứa Hiểu Tinh không khách khí nói.

“Cô bảo tôi đối với cô ác một chút.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục đút cho Hứa Hiểu Tinh. Hai người có lúc đấu khẩu, trên thực tế lại có ý vị mắng yêu.

Mà lúc này Lý Vũ Hân đứng ở cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, trái tim rất rất buồn, cô đang ở văn phòng, kết quả nhận được điện thoại của Văn Vũ, nói Hứa Hiểu Tinh bị bệnh, cô vội vàng không thèm xin nghỉ mà trực tiếp chạy đến, lái xe thẳng đến bệnh viện, căn cứ theo những gì Văn Vũ nói mà cô đến bên ngoài phòng bệnh, còn chưa vào trong thì nhìn thấy đoạn đối thoại của hai người, cũng nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ở trong phòng bệnh chu đáo chăm sóc Hứa Hiểu Tinh, nhìn thế nào cũng cảm thấy người chồng chu đáo đang chăm sóc vợ đang bị bệnh.

Lý Vũ Hân nhìn thấy một màn này cũng không cất nổi bước, ngây ngốc đứng ở cửa phòng bệnh, trái tim đau nhói. Tuy cô rất hy vọng Hứa Hiểu Tinh có thể lần nữa ở bên Diệp Lăng Thiên, nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói luôn gào thét với cô: “Không, đó là người đàn ông của tôi.” Trong lòng thừa nhận nỗi đau như dao cứa.

“Phải, hai người bọn họ ân ái ngọt ngào như vậy, vậy bản thân tính là cái gì? Bản thân lại chạy đến đây làm gì? Mình rốt cuộc muốn làm cái gì?” Lý Vũ Hân ở trong lòng không ngừng hỏi một chuỗi vấn đề, nhưng một đáp án cũng không có.

Lý Vũ Hân đứng mãi ở cửa nhìn, mắt cũng đỏ hoe.

“Cô ơi, cô tìm ai?” Lúc này, một y tá cầm thuốc đi vào, ở trước cửa nhìn thấy Lý Vũ Hân có hơi khác lạ thì hỏi.

Một câu nói của y tá đã khiến Lý Vũ Hân giật mình tỉnh lại, cũng đánh động tới đôi nam nữ đang tình chàng ý thiếp bên trong phòng.

Hai người vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Vũ Hân đứng ở cửa.

“Tôi đến thăm bạn, không chắc là phòng này, cho nên xem thử cho chắc chắn.” Lý Vũ Hân đỏ mặt, rất ngại ngùng giải thích.


“Vũ Hân… cậu… sao lại đến rồi?” Ngại ngùng còn có cả Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên, nhất là Hứa Hiểu Tinh, đột nhiên có loại cảm giác rất có lỗi với Lý Vũ Hân, giống như bản thân vừa câu dẫn bạn trai của chị em tốt của mình mà chột dạ.

“Văn Vũ gọi điện cho tớ, nói cậu bị bệnh rồi, cho nên tớ vội đến đây. Sao rồi? Bị viêm ruột thừa cấp tính sao? Nghiêm trọng không?” Lý Vũ Hân ổn định cảm xúc trong lòng mình, đi tới, ngồi ở chỗ Diệp Lăng Thiên vừa nhường, nắm tay của Hứa Hiểu Tinh hỏi han.

“Cũng ổn rồi. Không có vấn đề gì lớn, chỉ là làm phẫu thuật nhỏ thôi. Tớ mới đầu tưởng bụng của mình là… đến cái đó, không ngờ lại là bệnh, sau đau không chịu được mới đến bệnh viện, bác sĩ khám nói là bị viêm ruột thừa cấp tính, sau đó làm phẫu thuật cho tớ, không có chuyện gì, nằm viện mấy ngày thì có thể xuất viện rồi.”

“Cậu có coi tớ là bạn không? Tại sao chuyện lớn như thế cũng không nói cho tớ?” Lý Vũ Hân tức giận nói.

“Tôi cũng muốn nhưng không có cơ hội. Tớ chiều hôm qua làm phẫu thuật, còn tiêm thuốc mê, hơn nữa chuyện xảy ra bất ngờ, điện thoại cũng không mang theo, hôm nay mới… mới kêu người khác giúp tớ cầm điện thoại qua đây. Hơn nữa, cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi, không đáng ngại.” Hứa Hiểu Tinh giải thích, thật ra khá chột dạ, không dám nói là Diệp Lăng Thiên giúp mình cầm điện thoại đến, cũng không dám nói Diệp Lăng Thiên đưa mình đến bệnh viện.

“Còn đau không?” Lý Vũ Hân đau lòng hỏi.

“Đỡ nhiều rồi, tối qua sau khi thuốc tê hết tác dụng thì rất đau, bây giờ cảm thấy đã tốt hơn nhiều rồi. Cậu ăn cơm chưa?” Hứa Hiểu Tinh hỏi Lý Vũ Hân.

“Vẫn chưa, còn chưa tan làm thì chạy qua đây rồi, đi đường còn tắc đường một lúc. Cậu chưa gọi điện cho ba mẹ cậu sao? Ai ở đây chăm sóc cậu?”





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện